- Ác Hoàng, ngài biết đó, ta là người đứng đắn, làm sao có thể để cho bọn chúng dụ hoặc được, lập tức chém một đao tránh đi tất cả những điểm đó.
Ác Hoàng, Hoàng Thiên Phong, hai đại Nhân Hoàng, Bạch Liên Thánh Sứ đều trừng mắt nhìn Vương Khả, kêu ngươi chém người mà thôi, sao lại cảm giác như kêu ngươi cả gan đi dạo thanh lâu vậy?
Vương Khả nói tiếp:
- Lần thứ ba, trên người Ma Thập Tam có đến sáu trăm ba mươi sáu tử huyệt, hình ảnh đó, rất khó coi! Chính vì vậy nên đao công của ta chém đến mới thành công tránh đi, bằng không...
Ma Thập Tam tức giận gào thét:
- Cái gì mà khó coi, khó coi chỗ nào?
Cái tên bệnh tâm thần này ở đâu ra vậy, sao có thể hại bản thân hắn ta bị lộ bí mật được?
Hoàng Thiên Phong nhìn về phía khuôn mặt đã khôi phục của Ma Thập Tam, vừa rồi xém tí nữa thì Vương Khả đã khoét con mắt và cái mũi của hắn ta xuống, cái này mà cũng gọi là đao công à?
Ác Hoàng nói:
- Hoàng Thiên Phong, dựa vào biện pháp vừa rồi của Vương Khả làm đi!
Hoàng Thiên Phong đáp ứng:
- Được!
Tay Hoàng Thiên Phong cầm trường đao, nhìn về phía Ma Thập Tam, giơ đao lên muốn động thủ.
Hoàng Thiên Phong kinh ngạc lên tiếng:
- A? Quả nhiên, quả nhiên trên người Ma Thập Tam có rất nhiều sơ hở?
- Hựt Hoàng Thiên Phong đâm tới một đao.
Ma Thập Tam hét thảm:
- AI Ma Thập Tam hét thảm một tiếng, rống chửi âm lên:
- Ngươi, ngươi chém ngón chân ta làm gì? Hoàng Thiên Phong, kêu ngươi giết ta, ngươi lại chém vào ngón chân ta làm gì? Chặt ngón chân mà giết được người à?
Hoàng Thiên Phong cau mày nhìn Ác Hoàng:
- Ác Hoàng, như lời Vương Khả nói vậy, trong nháy mắt lúc ta động thủ, tựa như bị thôi miên nhẹ vậy, Ma Thập Tam cố ý thôi miên ta, dùng tâm lý ám thị chỉ cho ta dựa theo những sở hở hắn ta chỉ để chém hắn ta! Hai lần trước sợ là ta cũng bị trúng chiêu!
Ác Hoàng nhìn chằm chằm Ma Thập Tam, nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn ta.
Ác Hoàng híp đôi mắt:
- Thiên Ma, thân thế bất diệt, không hình không tướng, giết chết sẽ phục sinh, sống lại sau khi chết! Tương truyền, mỗi lần bị giết sẽ cường đại thêm một phần! Ma Thập Tam, cho đến bây giờ, trẫm còn tưởng rằng ngươi không có chút sơ hở nào, hóa ra ngươi vẫn có sơ hở!
Vương Khả ở bên cạnh kinh ngạc:
- Cái gì? Mỗi lần bị giết sẽ cường đại thêm một phần sao?
Tên Thiên Ma này là chủng loại gì vậy? Lại tà môn như thế? Dựa vào bị giết chết mà mạnh lên sao?
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn về phía Ma Thập Tam:
- Ma Thập Tam, hai lần trước đó ngươi bị ta giết, sắc mặt ngươi trắng bệt là để gạt ta à? Ngươi chẳng những không có hao tổn mà còn mạnh lên nữa sao?
Mí mắt Ma Thập Tam điên cuồng giật giật:
- Ác Hoàng, sao ngài lại biết được bí mật của ta?
Biểu tình của Ác Hoàng bỗng nhiên trở nên dữ tợn:
- Bí mật của ngươi sao? Ồ! Từ hơn một ngàn năm trước cho đến hiện tại, từ lúc trẫm gặp ngươi đến bây giờ, ngươi đã chết ba mươi sáu lần, bị trẫm tự tay giết chết mười hai lần, mỗi lần ngươi đều có thể mạnh lên! A, ha ha, Thiên Ma à? Thiên Ma sao?
Thì ra ngươi cũng có sơ hở! Sống lại sau khi chết đúng không?
Ngươi không sợ chết! Ngươi sợ đau đớn! “Đau đớn” mới là chỗ mấu chốt làm cho ngươi hao tổn! Ngươi sợ đau đớn đúng không?
Ngươi thích mang đau khổ đến cho ngươi khác, tra tấn tinh thần của người khác! Nhưng bản thân ngươi lại càng sợ đau đớn hơn đúng không? Tốt, tốt, tốt, ngươi có nhược điểm là tốt, Hoàng Thiên Phong, tiếp tục! Tiếp tục đi!
Ma Thập Tam lập tức biến sắc:
- Ác Hoàng, đừng mà, thần biết sai rồi!
Ác Hoàng lạnh lùng nói:
- Không, vừa rồi ngươi đã đồng ý, giúp sáu người kia gánh tội thay, chết sáu lần, trẫm thành toàn cho ngươi, gánh tội thay thì cũng phải có dáng vẻ của gánh tội thay! Nếu không thì lăn khỏi Đại Ác Hoàng Triều đi, trẫm sẽ xóa tất cả dấu vết của ngươi!
Khiến cho những hành động của ngươi đều trở nên phí công nhọc sức!
Ma Thập Tam biến sắc, cuối cùng đành phải buồn bực cúi đầu:
- Được! Thần tiếp tục nhận lấy cái chết!
Nói xong, Ma Thập Tam lại nhìn về phía Vương Khả, ánh mắt giống như muốn giết chết Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả cứng lại:
- Thập Tam Ma Thần, trước đó ngươi đã nói là không ghi hận ta rồi, là do bọn họ muốn ta giết ngươi, từ sâu trong thâm tâm ta không hề muốn ngươi chết, ngươi đừng có nhìn ta hung dữ như vậy, có phải ta bị ngươi hoàn toàn ghi hận rồi không?
Ma Thập Tam hừ lạnh:
- HừI Ngươi nói thử xem? Con mẹ nó, bí mật bậc nhất Thiên Ma tộc chúng ta hôm nay lại bị ngươi làm bại lộ rồi đó? Ngươi còn muốn ta không ghi hận ngươi à?
- AT AI,,, - Rầm!
Sau khi chịu mười hai đao, cuối cùng thì Ma Thập Tam cũng chết trong tay Hoàng Thiên Phong.
Nhưng Thiên Ma có thể tái sinh, trong nháy mắt đã sống lại lần nữa!
Vương Khả hiếu kỳ nói:
- Lại thấp đi ba phân rồi sao?
Hoàng Thiên Phong cau mày nói:
- Ác Hoàng, vừa rồi ta không cẩn thận, không khống chế tốt lực đạo trong tay, chém tới tử huyệt của hắn ta, nhưng nếu tử huyệt đó ở trên thân người bình thường, hẳn sẽ không chết được!
Ác Hoàng trầm giọng:
- Cấu tạo cơ thể của Thiên Ma khác với người thường!
Hoàng Thiên Phong nhìn về phía Vương Khả:
- Nếu không thì... Vương Khả, ngươi đến đây, ta để cho ngươi chém!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Lão Hoàng, có phải ngươi muốn ta chết đúng không? Vừa rồi Ma Thập Tam không hề để ý Ác Hoàng còn ở đây, muốn giết ta, giờ ta mà đi đến trước mặt hắn ta, còn chưa cầm đao đã bị hắn ta giết chết!
Sau khi Ma Thập Tam hồi sinh, hắn ta hung tợn liếc nhìn Vương Khả:
- Lần thứ tư, còn hai lần!
Ác Hoàng lộ ravẻ hài lòng:
- Tiếp tục đi!
Hoàng Thiên Phong hít thở sâu, cẩn thận chém tiếp về phía Ma Thập Tam.
- AI AI AI...
- Ẩm!
Sau mười tám đao, Hoàng Thiên Phong lại lần nữa lỡ tay giết chết Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam lại một lần nữa sống lại, thấp đi bốn phân.
Ma Thập Tam trừng mắt nhìn lên Vương Khả trên núi, quát:
- Lần thứ năm, còn một lần cuối cùng!
Sắc mặt Vương Khả căng cứng:
- Ma Thập Tam, ngươi nhận lầm người rồi, cũng không phải ta chém ngươi, là lão Hoàng, lão Hoàng giết ngươi, ngươi quát ta làm gì? Ta vô tội mà!