Hoàng Thiên Phong đen mặt nhìn Vương Khả.
Vương Khả nói:
- Chúng ta cũng là vì Ác Hoàng! Ta không muốn kiếm tiền! Cái này đều là vì giúp ma đạo có thể càng thêm phồn vinh hưng thịnh thôi!
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong càng đen hơn, ngươi thật không muốn kiếm tiền à? Mẹ nó chứ, trên mặt ngươi viết rõ hai chữ kiếm tiền kìa, nổi bật như vậy, cho rằng ta không nhìn ra được sao?
Vương Khả nói:
- Lão Hoàng, khu sản nghiệp Thần Vương, Siêu Cấp Tiên Nữ, giám định thân thích DNA, chuyện lớn như vậy, ngươi thương lượng trước với Ác Hoàng đi được không? Không gấp, bây giờ ta mới bắt đầu thôi! Chẳng qua đến lúc đó lỡ như có người tìm tới gây phiền toái, các ngươi nhất định phải ra tay, không thể để việc mẹ con đoàn tụ của Ác Hoàng càng ngày càng thêm xa vời đúng không?
Hoàng Thiên Phong đen mặt:
- Ngươi đây là cố ý tìm việc cho ta làm sao? Giúp ngươi chăm sóc khu sản nghiệp Thần Vương đúng không?
Vương Khả cười nói:
- Cũng là vì Ác Hoàng cả, sao lại là kiếm chuyện cho ngươi làm chứ! Mục tiêu của ngươi không phải là khiến Ác Hoàng vui vẻ à? Có chuyện bận rộn ít nhất cũng khiến cho Ác Hoàng phân tâm một chút, cũng không thể mãi thương tâm vì những chuyện đã qua được! Nếu như tìm được, vậy ngươi là người đầu tiên có công! Nhất định Ác Hoàng sẽ cảm động đến rơi nước mắt! Đến lúc đó, ngươi lại thể hiện sức hấp dẫn nam tính của mình, nói không chừng...
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Ngươi có thể đừng cười bỉ ổi như vậy được không? Ta đối với Ác Hoàng là sự hâm mộ thuần khiết!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ngươi đúng là không biết xấu hổ, hiện tại lại làm ra vẻ thuần khiết cho ta xem sao? Phi! Thật không nhìn nổi cái kiểu như ngươi, đã được lợi mà còn khoe mẽ, bày ra vẻ mặt chính đáng.
Vương Khả trừng mắt đuổi khéo:
- Được rồi, được rồi, ngươi mau đi tìm Ác Hoàng thương lượng đi! Ta ở đây đã chuẩn bị xong xuôi! Đừng làm chậm trễ kế hoạch hoàn mỹ của ta!
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Đây là nhà ta, hậu viện của ta!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Lão Hoàng, ta ở đây không phải đang giúp ngươi làm cho Ác Hoàng vui vẻ à? Sao ngươi lại luôn để ý mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nói này làm gì chứ?
Hoàng Thiên Phong:
ii Vương Khả nói:
- Ác Hoàng ở hoàng cung rất khó chịu, ngươi còn không mau đưa tin tốt đến cho bà ấy?
Hoàng Thiên Phong tức giận, phất ống tay áo rời đi:
- HừI Hoàng Thiên Phong tức giận vì Vương Khả tu hú chiếm tổ chim khách, còn xua đuổi hắn ta đi, nhưng tâm tình hắn ta lại đang vui vẻ, muốn đưa tin tốt đến cho Ác Hoàng, bước chân của Hoàng Thiên Phong cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tại Đại Thiên Hoàng Triều, Thiện Thần Đô, phủ thừa tướng.
U Nguyệt công chúa, tam thái tử Khương Bính, Tây Môn Tĩnh, Trình Bạch Xuyên, đã tập trung ở thư phòng của thừa tướng Tây Môn Thuận Thủy.
Giờ phút này, Tây Môn Tĩnh vết thương chằng chịt, tất nhiên là do không tôn sư trọng đạo, sau khi về phủ, U Nguyệt công chúa đưa cuốn số nhỏ ghi chép cho Tây Môn Thuận Thủy, kết quả khiến cho Tây Môn Tĩnh bị cha già quất xém chút nữa không thể tự lo liệu sinh hoạt được!
Trình Bạch Xuyên hiếu kỳ nói:
- Thừa tướng, ngài kêu bọn ta đè tin tức xuống, không cho phép để lộ chuyện Vương Khả bị bắt đến Đại Ác Hoàng Triều, chúng ta ai cũng không để lộ, ngài nói ngài đã sắp xếp mật thám đi Đại Ác Hoàng Triều, mau chóng điều tra tung tích của Vương Khả. Hôm nay ngài gọi chúng ta đến có phải đã có tin tức của Vương Khả rồi đúng không?
U Nguyệt công chúa lo lắng nói:
- Tìm được Vương Khả rồi sao? Vương Khả thế nào rồi?
Tam thái tử Khương Bính hừ lạnh, nói:
- Còn có thể thế nào? Vương Khả đến Đại Ác Hoàng Triều, còn không phải cửu tử nhất sinh sao, hắn chết chắc! Hừ!
Tây Môn Tĩnh ở kế bên cũng kìm lại sự kích động, giả bộ thương tâm nói:
- Lão sư đã từng dạy ta, không có tin tức chính là tin tức tốt! Bây giờ mà có tin tức, liệu có phải là tin tức xấu hay không? Cha, ngài cứ nói đi, có phải lão sư đã chết rồi không?
Vẻ mặt U Nguyệt công chúa sốt ruột:
- Không thể nào, sao Vương Khả lại xảy ra chuyện được? Tây Môn thừa tướng, ngài nói đi!
Tây Môn Thuận Thủy cầm tình báo trong tay, mặt mày liên tục giật giật, không biết phải mở miệng nói thế nào.
Khương Bính cười lạnh:
- Tây Môn thừa tướng, ngài cứ nói đi, chúng ta cũng đã đại khái đoán ra rồi, đã có tin của Vương Khả, nhất định là gặp bất trắc!
Tây Môn Tĩnh cố nén hưng phấn, nói:
- Cha, chúng ta chịu được, lão sư chết như thế nào vậy?
U Nguyệt công chúa càng nóng nảy hơn:
- Nếu Vương Khả gặp bất trắc, ta, ta...
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói:
- Ai nói Vương Khả chết?
Đám người mang biểu cảm khác nhau nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy:
- Không chết sao?
Sắc mặt của Tây Môn Thuận Thủy vô cùng cổ quái.
U Nguyệt công chúa lo lắng nói:
- Thừa tướng, ngài mau nói đi!
Vẻ mặt của Tây Môn Thuận Thủy vô cùng kỳ lạ khó đoán, nói:
- Vừa có tin truyền đến, Vương Khả đến Ác Thần Đô, hơn nữa, nửa tháng trước, hắn đã được Ác Hoàng phong làm Hồng Liên Thánh Sứ! Mặc dù còn chưa chính thức hạ chỉ, nhưng hẳn là đã định xong cả rồi!
Tam thái tử Khương Bính trợn mắt nói:
- Cái gì? Cái gì chứ? Vương Khả được ai phong làm cái gì?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:
- Hắn được Ác Hoàng phong làm Hồng Liên Thánh Sứ à? Chuyện này, chuyện này không có khả năng!
Ú Nguyệt công chúa kích động nói:
- Vương Khả còn sống, ta biết, ta biết mà, Thử Vương không gạt ta! Vương Khả ở phía ma đạo, nhất định sẽ không sao!
Khương Bính trừng mắt ngạc nhiên kêu lên:
- Tin tức nửa tháng trước sao? Vậy là Vương Khả vừa đi qua chưa tới nửa tháng trước đã được phong làm Hồng Liên Thánh Sứ rồi sao? Ô Hồng Liên Hoàng Triều, dưới một người trên vạn người à? Tây Môn thừa tướng, có phải ngài nhầm lẫn rồi không? Vương Khả cũng không phải là con riêng của Ác Hoàng, mẹ nó, sao hắn lại được phong thành Hồng Liên Thánh Sứ chứ?
Vẻ mặt Tây Môn Thuận Thủy cũng khó hiểu:
- Ta cũng hi vọng là ta nhẫm lẫn, nhưng mà đây là phong thư tình báo thứ hai được đưa đến, nội dung giống như đúc!
Vương Khả ở Đại Thiện Hoàng Triều, tham gia khoa cử, một bước lên trời, trở thành Lễ Bộ thị lang đã có chút lố, nhưng cũng không quá lố, chỉ là càng ngày càng lố. Hắn đến Đại Ác Hoàng Triều mà cũng có thể một bước lên trời sao?