Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1464 - Chương 1465: Ta Trách Oan Ngươi Rồi

Chương 1465: Ta trách oan ngươi rồi

Gấp đôi? Đủ sao?

Nếu như khi đó trảm Long Hoàng, vẫn dư xài, nhưng bây giờ bản thân đã là cảnh giới Nguyên Anh tầng ngũ, dường như có chút không đủ!

Không đủ thì không đủ, dù sao so với không có vẫn tốt hơn, coi như Trọc Chân Nguyên không khôi phục được kim sắc thì trở lại hôi sắc lúc trước cũng tốt.

Chỉ là, thời điểm thượng triều này, quần ma nhìn xung quanh, ta có thể hấp thu công đức sao? Vậy không phải làm bại lộ thân phận chính đạo của ta à? Ta chưa muốn chết đâu?

Trơ mắt nhìn công đức mà không thể dùng! Vương Khả lại như bị hỏa thiêu, biện pháp duy nhất hiện giờ chính là ăn Tiên Nhân Băng!

Trước hết áp chế ngọn lửa bên trong đã, có thể kéo dài được một lúc, sau khi ra khỏi Ác Thần Điện thì lại có thể hấp thu công đức rồi. Cũng may, trước đây không lâu ở ngục giam Phù Không đã chiếm được một lượng lớn Tiên Nhân Băng, có gần mười vạn cân.

Không chút do dự, cầm một nắm Tiên Nhân Băng lên, Vương Khả liền nhét vào miệng mình.

Ăn, ăn, ăn!

Lần trước ăn bốn khối đã có thể áp chế được một khoảng thời gian, lần này có vẻ như độ thiêu đốt càng lớn hơn, bốn khối? Bốn trăm cân? Đùa gì chứ, căn bản không đủ!

Vương Khả càng tham ăn hơn.

Mà hình ảnh này trong phút chốc đã khiến cả điện triều lâm vào khoảng yên tĩnh.

Một quan viên vô cùng ngạc nhiên nói:

- Tiên, Tiên Nhân Băng?

Vương Khả này muốn uống thuốc độc tự sát để lập uy hay sao?

Con mắt của Hoàng Thiên Phong cũng trừng đến lòi ra:

- Vương Khả, ngươi, ngươi đang làm gì đó?

Tiên Nhân Băng đó, cảnh giới Nguyên Anh ăn trong vài giây sẽ chết, cảnh giới Nguyên Thần ăn một khối cũng đông cứng một lúc lâu, ngươi lại liều mạng nhét hết vào miệng, nãy giờ cũng được hai trăm cân rồi đi, còn càng lúc ăn càng nhanh hơn à?

Ngươi đang làm gì vậy?

Vương Khả lập tức kêu lên:

- Trong cơ thể ta có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đốt thật lợi hại, ta dùng băng hạ nhiệt một chút, các ngươi không cần để ý đến ta, để cho ta ăn trước một lúc đã, trấn an bên trong cơ thể đang nóng khôi! A ô, a ôi!

Nói xong, Vương Khả tiếp tục ăn Tiên Nhân Băng.

Đám quan viên trừng mắt nhìn Vương Khả, đó là Tiên Nhân Băng, không phải băng! Là độc, là vật liệu cho trận pháp, ngươi muốn nháo đến mức nào?

Hoàng Thiên Phong nhìn Hồng Liên Nhân Hoàng:

- Tiên Nhâ Băng có thể áp chế Hồng Liên Hỏa Nghiệp à?

Hồng Liên Nhân Hoàng im lặng.

Nhìn ta làm cái gì, ta cũng chưa từng thử qua thì làm sao biết được? Tên Vương Khả này lên cơn, ta nào biết hắn muốn làm gì?

Hoàng Thiên Phong tiến lên phía trước nói:

- Vương Khả, không cần ăn, để ta giúp ngươi loại bỏ Hồng Liên Hỏa Nghiệp!

Vương Khả lập tức trốn đi:

- Không cần, không cần, ăn như vậy được rồi, thật là thoải mái, các ngươi đợi chút, ta ăn vài miếng nữa là ổn rồi!

Ngươi giúp ta? Vậy không phải ta sẽ bị lộ sao?

Hoàng Thiên Phong đen mặt nhìn Vương Khả, ăn vào rất thoải mái sao? Mẹ nó, cái này là vật liệu bày trận, hơn nữa còn là kịch hàn độc, ngươi ăn vào lại thấy thoải mái à? Ngươi ăn đến chết đi!

Cứ như vậy, một đám người trừng mắt nhìn về phái Vương Khả, nhìn Vương Khả ở kia ăn Tiên Nhân Băng, ăn ròng rã một vạn cân.

Một văn cân này, nếu là bụng của người bình thường thì đã sớm no đến chết, nhưng Vương Khả lại là cảnh giới Nguyên Anh, Tiên Nhân Băng vào trong cơ thể liền lập tức được thu vào đan điền, đi qua tiểu Nguyên Anh Vương Khả.

Rốt cuộc, sau khi ăn một văn cân, Nguyên Anh Vương Khả giống như bị đóng băng, Vương Khả cuối cùng cũng thư thả.

Vương Khả thở dài.

Một vạn cân lận, lần trước bốn trăm cân là đủ rồi, lần này lại đến một vạn cân, hơn nữa nhìn bộ dạng này, tối đa chỉ có thể kiên trì hết một ngày thôi!

Vương Khả cung kính cúi đầu:

- Đa tạ Ác Hoàng quan tâm, thần, Hồng Liên Thánh Sứ Vương Khả, bái tạ Ác Hoàng, hiện tại thần đã tốt lên rất nhiều!

Liên thấy, toàn thân Vương Khả kết một tầng sương trắng, hiển nhiên, một vạn cân Tiên Nhân Băng cũng quá nặng.

Hồng Liên Nhân Hoàng trầm trọng hỏi:

- Vương Khả, ngươi dùng Tiên Nhân Băng đóng băng Hồng Liên Nghiệp Hỏa như thế nào vậy?

Vương Khả liếc nhìn Hồng Liên Nhân Hoàng:

- Hàn băng khống chế liệt hỏa, đây không phải là căn bản phổ thông à?

Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:

- Hồng Liên Nhân Hỏa không phải ngọn lửa thông thường, Tiên Nhân Băng cũng chẳng phải băng cứng thông thường, sao có thể là căn bản phổ thông?

Vương Khả trầm giọng nói:

- À, ngươi có thể xem thử, ta đây không phải là ví dụ sống sao?

Hồng Liên Nhân Hoàng trầm mặc một lúc, ý của ngươi là cứ để ta tự đốt bụng của mình, sau đó lại nuốt độc Tiên Nhân Băng giống như ngươi à? Ta con mẹ nó không phải có bệnh.

Một âm thanh vang lên:

- Hồng Liên Nhân Hoàng, cách làm của ngươi lần này, quả thực là quá mức!

Tất cả mọi người đều nhìn đến, lại thấy Ma Thập Tam mở cửa.

Vương Khả kinh ngạc nói:

- Hả? Ma Thần, ngươi đang nói giúp ta à?

Ngươi giúp ta quở trách Hồng Liên Nhân Hoàng sao? Không đúng, không phải ngươi nên làm như chỉ là ngươi qua đường với Hồng Liên Nhân Hoàng thôi sao?

Ma Thập Tam lạnh lùng liếc nhìn Vương Khả, ta nói giúp ngươi?

Nằm mơ à? Ta còn hận không thể giết chết ngươi!

Hít thở sâu, Ma Thập Tam trầm giọng nói:

- Vương Khả, ngươi không sao thì tốt, chuyện này cũng vừa vặn, hôm nay, bản quan có chuyện cần khởi bẩm!

Vừa nói Ma Thập Tam lại nhìn Ác Hoàng.

Hai mắt Ác Hoàng hơi híp lại, nhìn về phía Ma Thập Tam:

- A? Ma Thập Tam, ngươi đã chết sáu lần, hao tổn nghiêm trọng, lại không ở quý phủ dường thương là vì có chuyện cần bẩm báo sao?

Ma Thập Tam cung kính nói:

- Đúng, thần một lòng vì ma đạo ta, tất nhiên phải lấy sự nghiệp của Đại Ác Hoàng Triều làm trọng! Sao có thể vì việc tư mà bỏ chuyện công?

Vương Khả một bên nhíu mày:

- Ngươi vừa này không phải bênh vực ta, chỉ là thấy may mắn thay Hồng Liên Nhân Hoàng không giết chết ta, ngươi muốn ta sống là vì có chuyện cầm khởi bẩm à? Ma Thập Tam Ma Thần, ta với ngươi không thù không oán, ngươi cần tính trăm phương ngàn kế với ta vậy sao?

Ma Thập Tam ở một bên đen mặt nhìn Vương Khả, không thù không oán à? Những lời này mà ngươi cũng nói được sao/ Ác Hoàng trầm giọng nói:

- Ma Thập Tam, ngươi có chuyện gì cần khởi bẩm?

Ma Thập Tam trịnh trọng nói:

Bình Luận (0)
Comment