- Ta nghe lão Hoàng nói, nhà ngươi có mấy chiếc phi thuyền, nếu không thì mấy chiếc phi thuyền của ngươi xem như là lệ phí để ta phối hợp với ngươi kiếm tra đi?
Sắc mặt Ma Thập Tam cứng đờ, xém chút nữa không quay đầu lại, lệ phí? Chúng ta đang quyết định sống chết của ngươi, ngươi lại vòng đến tiền? Đến lúc này mà ngươi còn đòi tiền à? Đây là thành ý mà ngươi muốn sao? Ngươi muốn đem tiền tiêu đến kiếp sau luôn à?
Trong Ác Thần Điện!
Khi Vương Khả nói chân thành đôi lúc có thể mua được bằng tiền bạc, Ma Thập Tam nghẹn họng một lúc lâu, đại điện chìm vào yên lặng ngắn ngủi. Vương Khả trừng mắt khiển trách mắng:
- Sao nào? Chỉ là mấy chiếc Phi Chu mà thôi, ngươi cũng không bỏ được sao? Vậy ngươi muốn ta phối hợp với ngươi làm gì?
Vài chiếc Phi Chu mà thôi?
Mặt Ma Thập Tam giật giật, ngươi có biết giá trị của mấy cái Phi Chu này phải dùng đơn vị ức linh thạch để đo lường không hả?
Mẹ kiếp! Ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm!
Ma Thập Tam siết chặt nắm tay:
- Một chiếc Phi Chu! Ngươi kiểm tra cho chúng ta!
Hai mắt Vương Khả sáng lên. Bản thân hắn chỉ là rao giá trên trời, chờ hắn ta đáp xuống đất trả tiền lại, không trông cậy vào việc có thể lừa gạt được một chiếc Phi Chu, hắn ta... hắn ta thật sự đồng ý rồi sao? Còn có chuyện tốt như thế này nữa à?
Vương Khả ra sức gật đầu:
- Một chiếc thôi à? Mặc dù thành ý này hơi nhỏ một chút, nhưng bản quan vẫn sẽ cố hết sức cho ngươi xem chân nguyên của ta một chút.
Ma Thập Tam đen mặt nhìn Vương Khả, hắn có biết một chiếc Phi Chu giá bao nhiêu không? Tuy nhiên lúc này, để có thể đoạt được quyền, bản thân hắn ta cũng không quan tâm điều gì nữa.
Huống chỉ, nếu hắn ta chứng minh được Vương Khả chính là đệ tử chính đạo, Phi Chu này, Vương Khả căn bản không cầm đi được.
Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Hừ, vậy thì bắt đầu thôi!
Vương Khả lập tức nói:
- Ta có thể cho các ngươi xem chân nguyên của ta, nhưng nếu chân nguyên của ta không có vấn đề, vậy thì nên nói sao đây?
Ma Thập Tam trợn mắt nói:
- Cái gì mà nói sao? Rõ ràng ta đã đưa tiền rồi mài!
Vương Khả trừng mắt khiển trách quát mắng:
- Không, ngươi hiểu lầm rồi, đừng nhầm, tiền Phi Chu mà người đưa, chỉ là một chút thành ý như cây kim mà thôi, đó chỉ là một chút chi phí mời ta để lộ ra chân nguyên! Nhưng mà còn phí tổn thất danh dự của ta thì sao? Ta rõ ràng là Hồng Liên Thánh Sứ, đường đường là người đứng thứ hai hoàng triều Hồng Liên Thánh Sứ, ngươi cứ như vậy không rõ ràng vu khống ta một hồi, ta phải để cho ngươi vu khống không như vậy sao? Người của Hồng Liên Hoàng Triều thì không phải là người à? Ngươi có thể tùy ý bắt nạt như vậy sao? Hồng Liên Nhân Hoàng còn đang ở đây, ngươi có để Hồng Liên Nhân Hoàng vào mắt hay không?
Mặc dù Hồng Liên Nhân Hoàng ở bên cạnh bọc trên người một chiếc áo bào đỏ, nhưng Hoàng Thiên Phong lại có thể cảm nhận được thân hình mãnh liệt run rẩy từng trận của hắn ta. Con mẹ nó, Vương Khả lừa tiền thì hắn cứ lừa tiền tiếp đi, Vương Khả kéo hắn ta vào làm cái gì? Lẽ nào Ma Thập Tam lại không để hắn ta vào mắt sao? Rõ ràng là Vương Khả hắn thì có!
Trong mắt Ma Thập Tam lập tức hiện lên một tia sát ý:
- Vương Khả, ngươi lại muốn hung hăng càn quấy nữa đúng không?
Hiển nhiên, Ma Thập Tam đã không nhịn được muốn bạo phát.
Vương Khả lập tức trấn an nói:
- Ngươi đừng nóng vội, đừng kích động, ý của ta là chúng ta có thể dùng tiền để giải quyết chuyện này, chúng ta đừng vòng vo nữa! Ngươi đưa ra một chiếc Phi Chu làm thành ý để cho ta cung cấp chân nguyên cho các ngươi kiểm tra! Ta đây cũng ra một chiếc Phi Chu làm tiền đặt cược! Ngươi lấy thêm một chiếc Phi Chu nữa ra đi! Nếu kết quả chứng minh ta là đệ tử chính đạo, ngươi vừa vặn có thể lấy cái Phi Chu mà ta thắng được trở về, ngươi lại chẳng có tổn thất gì! Nhưng nếu kết quả chứng minh ta là đệ tử ma đạo, thì ngươi có chơi có chịu, cái Phi Chu thứ hai vừa vặn là ngươi thua ta, xem như là tiền tổn thất tinh thần, ngươi xem thế có được không?
Ma Thập Tam trừng mắt nhìn Vương Khả, Phi Chu của ta còn chưa có hoàn toàn rơi vào tay ngươi, ngươi lại ngay lập tức dùng nó để đánh cược với ta à? Mẹ kiếp, ngươi thèm tiền đến điên rồi đúng không?
Vương Khả khuyên nhủ:
- Lão Thập Tam, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi xem, nếu như ngươi thắng cuộc, ngươi chẳng tổn thất gì! Ngươi còn có thể mượn đề tài này phát tác, làm ầm ĩ với Lão Hoàng! Tốt biết bao nhiêu! Nếu như ta thắng, ngươi cũng chỉ tổn thất một chút tiền! Còn có thể mượn con lừa xuống dốc! Ngươi lại không có tổn thất! Nhìn thế nào đi nữa, ngươi cũng là kiếm lời! Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi!
Ma Thập Tam:
Mẹ nó chứ, mẹ kiếp, ngươi tốt với ta đó à? Ngươi cướp tiền ta, cướp Phi Chu của ta, cái này mà gọi là tốt với ta sao?
Vương Khả thúc giục:
- Như thế nào? Nếu như ngươi còn kéo dài nữa, mọi người đều sẽ không còn hứng thú, hai chiếc Phi Chu, giá tổng cộng rất rẻ!
Mặt mày Ma Thập Tam lộ vẻ cổ quái nhìn Vương Khả đang thúc giục, cái này, tình huống này có chút không được đúng cho lắm!
Vương Khả trừng mắt nói:
- Lão Thập Tam, nhanh lên, được hay không cũng nói một câu xem nào, tất cả mọi người đều đang chờ đây!
Mẹ nó! Chuyện này... vì sao thoạt nhìn Vương Khả càng có vẻ nóng lòng muốn chứng minh điều đó như vậy? Xảy ra vấn đề ở đâu?
Ma Thập Tam hít một hơi sâu:
- Vậy được! Hai chiếc Phi Chu thì hai chiếc Phi Chu! Vương Khả, cho ta xem chân nguyên của ngươi!
Ma Thập Tam liếc mắt nhìn Giải Binh Giáp. Giải Binh Giáp là tâm phúc của hắn ta, không có khả năng nói láo, chân nguyên của Vương Khả khẳng định có vấn đề. Hừ, hai chiếc Phi Chu này, Vương Khả căn bản không thể cầm đi được!
- Bùm!
Trong lòng bàn tay Vương Khả lập tức xuất hiện một quả cầu Trọc Chân Nguyên!
Vương Khả lập tức gọi Hoàng Thiên Phong bên cạnh:
- Lão Hoàng, ngươi kiểm tra trước một chút!
Ngay lập tức nhìn thấy, quả cầu Trọc Chân Nguyên trong lòng bàn tay Vương Khả, đen như mực, giống như một cái hắc động, thậm chí còn giống như đang cắn nuốt từng tia sáng xung quanh nó.