Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Vương Khả Bị Tà Ma Cứu Đi

Chương 147: Vương Khả Bị Tà Ma Cứu Đi

Vương Khả phiền muộn, ta không muốn đi, các ngươi bắt cóc ta đi, đây là chuyện gì vậy?

Với tu vi của Vương Khả căn bản không giãy dụa được. Bởi vì giờ khắc này quá loạn, Vương Khả sợ không cẩn thận, bị dư âm chính ma lưỡng đạo đại chiến đụng phải.

Trong phiền muộn, Vương Khả đã bị nhóm tà ma nhiệt tình cứu ra khỏi Thanh Kinh, tiếp tục bay về nơi xa.

Chu Yếm bị Hồng Y Tỏa trói buộc, chúng tà ma muốn mang pháp bảo của Chu Hồng Y đi, tự nhiên cũng mang Chu Yếm đang hấp hối đi.

Không còn Định Quang Kính, không còn Thiên Lôi Tru Ma Trận, coi như nhóm tà ma không địch lại cường giả Kim Ô Tông, bị giết một nhóm, vẫn có thể chạy trốn một nhóm lớn!

Trong nháy mắt, nhóm tà ma chạy tứ tán. Nhưng, vương cung cũng hóa thành một đống phế tích. Một số thị vệ, cung nữ sống sót, không khỏi lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu, hỗn loạn chạy ra khỏi vương cung.

Rốt cuộc đám người Trương Thần Hư cũng được cứu, cả đám đều giống như đang nằm mơ.

- Ha ha, lần này giết được không ít tà ma, thu hoạch được khá nhiều công đức!

Trương Ly Nhi lại vui vẻ nói.

- Nhanh, mau thả ta ra! Ta bị người của các ngươi chém ba đao, ta là đệ tử chính đạo đấy! Ta đi Kim Ô Tông báo tin, các ngươi mới có thể cứu được Trương Thần Hư, nhanh mở trói cho ta!

Toàn thân Trương Chính Đạo là máu kêu khóc.

Trương Chính Đạo buồn bực, chính ma đại chiến, có thể thấy bên cạnh vô số thi thể là có túi trữ vật, vòng tay trữ vật, nếu bản thân không bị trói chặt, mượn gió bẻ măng cũng phát tài rồi, nhưng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính ma lưỡng đạo thu từng cái túi trữ vật, vòng tay trữ vật vào trong lòng, bản thân chẳng những cái gì cũng không lấy được, còn bị song phương vô ý chém mấy đao, mẹ nó, sao bản thân xui xẻo như vậy chứ?

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy Trương Chính Đạo còn đang bị trói, lập tức áy náy. Vừa rồi loạn như vậy, ai biết tên mập nhà ngươi là địch hay bạn, không cẩn thận chặt hai đao, có cần phải hô như thế không?

Trương Chính Đạo tự do, lập tức tìm khắp nơi:

- Vương Khả đâu? Cái tên khốn kiếp Vương Khả kia đâu?

- Vương Khả? Cái tiểu tử Tiên Thiên cảnh kia sao? Ta không thấy!

Trương Ly Nhi cau mày nói.

- Không đúng, không phải vừa rồi là Thiên Lôi Tru Ma Trận, là Định Quang Kính sao? Chắc chắn cường giả Thiên Lang Tông bày tru ma trận ở đây, vì sao một tên đệ tử Thiên Lang Tông cũng không thấy?

Lại một tên đệ tử Kim Ô Tông hiếu kỳ nói.

- Là Nhiếp Diệt Tuyệt bày trận!

Trương Thần Hư vẫn còn sợ hãi nói.

- Nhiếp Diệt Tuyệt? Vậy nàng đâu?

Trương Ly Nhi hiếu kỳ nói.

- Bị Vương Khả giết!

Trương Thần Hư nhớ lại nói.

- Cái, cái gì? Vương Khả giết Nhiếp Diệt Tuyệt?

Trương Ly Nhi không tin nói.

- Một kiếm xuyên tim!

Trương Thần Hư nuốt một ngụm nước bọt kinh hãi nói.

Trương Thần Hư cũng không nghĩ đến, Vương Khả lại độc ác như vậy!

Trương Chính Đạo càng há to mồm, ngươi nghĩ sai rồi? Vương Khả dám giết Nhiếp Diệt Tuyệt?

Hắn không muốn sống nữa sao? Trở về làm sao bẩm báo Thiên Lang Tông? Ngươi đây không phải mở mắt nói lời bịa đặt sao?

- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?

Trương Ly Nhi cau mày nói.

- Ta, chúng ta cũng không biết, hôm nay, thật là loạn!

Trương Thần Hư mờ mịt nói.

Công chúa U Nguyệt là ma trong ma? Nhiếp Diệt Tuyệt nhập ma? Nhiếp Diệt Tuyệt bày trận tru ma! Cái tên đại lừa gạt Vương Khả trở về từ lúc nào? Còn giết Nhiếp Diệt Tuyệt? Nào chỉ là loạn, Trương Thần Hư cảm giác cái đầu bày mưu tính kế của mình, đã không kịp theo tiết tấu trước mắt.

Thế nhưng, bất kể như thế nào, vương triều Đại Thanh cũng xong đời rồi, bởi vì Trương Thần Hư ở Chu Tiên trấn đã nhìn thấy, Chu Yếm nhập ma.

Làm sao đệ tử Ma Giáo có thể làm nhân vương?

Vương triều Đại Thanh kết thúc!

Đệ tử những tiên môn khác chạy lục tục tới, cũng vì kiếp nạn của vương cung Đại Thanh hôm nay mà rung động. Tin tức nhanh chóng hướng truyền về Thập Vạn Đại Sơn.

Địa cung dưới vương cung Đại Thanh lại bị chôn vùi một lần nữa, Nhiếp Thiên Bá chật vật chữa thương trong đó.

- Người giết Nhiếp Diệt Tuyệt chính là ta, không phải Vương Khả! Các ngươi nghĩ sai rồi, ta mới là anh hùng của các ngươi, khụ khụ!

Nhiếp Thiên Bá tức giận không nhịn được ho ra máu.

Bản thân liều chết làm tất cả những thứ này, lại trở thành công lao của Vương Khả? Quan trọng là tên Vương Khả này, lại không nhập ma, hắn vẫn là đệ tử chính đạo. Đám tà ma các ngươi, cảm tạ Vương Khả, cảm tạ cái rắm à!

Ai tới cứu ta với? Ta bị giam ở trong địa cung rất nhiều ngày, thương thế rất nặng, ta thật thê thảm mà!

...

Vương cung Đại Thanh, phủ đại tướng quân.

Cả đám để tử Vương gia lo lắng, đi qua đi lại. Lúc này, một tên đệ tử Vương gia đi vào đại điện.

- Thế nào? Có tin tức cua gia chủ không?

Tam thúc công lo lắng nói.

- Người của chúng ta ở ngoài thành nhìn thấy, gia chủ bị đệ tử Ma Giáo cứu đi, cụ thể đi nơi nào, người chúng ta theo không kịp!

Tên đệ tử Vương gia kia lo lắng nói.

- Gia chủ bình an là tốt! Gia chủ rời khỏi Thanh Kinh, nếu muốn tìm chúng ta, sẽ cho chúng ta biết!

Tam thúc công nói ra.

- Vậy, công chúa U Nguyệt thì sao? Cần thông báo Thiên Lang Tông hay không?

Đại biểu ca lo lắng nói.

Lần này, cứu được công chúa U Nguyệt ra, lại ném gia chủ ở lại, chuyện này... !

- Không cần thông báo bất luận kẻ nào, chúng ta bảo vệ tốt công chúa U Nguyệt là được, tiểu chất nữ, ngươi chăm sóc công chúa U Nguyệt, đợi nàng tỉnh lại! Chờ đợi gia chủ an bài!

Tam thúc công dặn dò nói.

- Vâng!

Tiểu biểu tỷ gật đầu một cái.

- Vậy bây giờ chúng ta làm cái gì?

Lại một người hỏi.

- Không phải gia chủ đã an bài rồi sao? Vương triều Đại Thanh xong đời, chính là thời điểm chúng ta khởi binh đoạt thiên hạ, tiếp theo, ta phong tỏa tin tức Thanh Kinh, đồng thời, lấy thân phận đại tướng quân, lập tức thu nạp quân đội vương triều Đại Thanh, lương thảo, binh khí, tình báo, vân... vân, phiền phức chư vị rồi!

Đại biểu ca trịnh trọng nói.

- Yên tâm! Gia chủ dặn dò, tự nhiên chúng ta sẽ toàn lực ứng phó!

Chúng đệ tử Vương gia nói.

- Chờ gia chủ trở về, nhất định chúng ta phải đưa cho gia chủ một phần giang sơn!

Đại biểu ca siết chặt quả đấm nói.

- Được!

Đám người lên tiếng trả lời.

...

Thiên Lang Tông!

Bình Luận (0)
Comment