- Hơn một ngàn cân Phù Không Thạch lận à?
Vương Khả trịnh trọng nói:
- Đúng, không bị thiên đạo cai quản, có thể dùng để luyện khí!
Mỗi lần Long Ngọc xuất hành đều không dễ dàng, làm phiền Ma Tôn tìm người dùng những Phù Không Thạch này chế tạo ra một cái Phi Chu đưa cho Long Ngọc. Long Ngọc có Phi Chu rồi, muốn phi hành cũng nhanh hơn, cũng có thể an toàn hơn một chút!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt, ngạc nhiên thốt lên:
- Vương Khả, hơn một ngàn cân Phù Không Thạch, giá trị hơn một triệu cân Linh Thạch lận đó. Ngươi vì tán gái, thật sự cam lòng dốc hết vốn liếng ra như vậy sao?
Vương Khả trừng mắt liếc nhìn Hoàng Thiên Phong:
- Liên quan gì tới ngươi?
Hoàng Thiên Phong trừng mắt lại, đang muốn dạy dỗ Vương Khả một chút, đúng là không biết lớn nhỏ.
Nhưng Vương Khả lại quay đầu nhìn về phía Ma Tôn, lập tức nói:
- Ma Thập Tam cho ta hai chiếc Phi Chu, nhưng ta đã đổi với Hoàng Thiên Phong rồi. Bởi vì có một chút kiêng ky, cho nên mới không đưa cho Long Ngọc, mấy thứ như Phù Không Thạch này, hy vọng có thể giúp được Long Ngọc! Ma Tôn tìm người luyện chế Phi Chu hẳn là không khó, nếu như cần thêm tài liệu gì khác, lúc tôi trở về sẽ bổ sung cho Ma Tôn sau! Bất kỳ lúc nào Ma Tôn cũng có thể ghé thăm Thỏ Vương, ta sẽ để Thỏ Vương lại cho Ma Tôn sai bảo!
Ma Tôn cầm lấy cái Vòng Tay Trữ Vật kia, liếc mắt nhìn Vương Khả, trong mắt lóe lên một tia ấm áp:
- Được, ta sẽ đưa lại cho Long Ngọc!
Cuối cùng, Vương Khả trịnh trọng nói:
- Vậy thì Ma Tôn, xin ngài bảo trọng!
Ma Tôn nhìn Vương Khả một chút, ánh mắt ôn hòa hồi lâu, gật đầu một cái.
Vương Khả cũng không dong dài với Ma Tôn, đi thẳng tới đình nghỉ mát.
Vương Khả thúc giục nói:
- Xong rồi, lão Hoàng, đi thôi!
Hoàng Thiên Phong trợn mắt lên nói:
- Đi gì? Đi đâu? Đi đâu chứ?
Bây giờ ngươi mới nhớ tới ta sao? Vừa rồi lúc ngươi nói chuyện cộc lốc với ta, ngươi quên rồi hả?
Vương Khả nói:
- Còn không phải là đi tới chỗ ở của ngươi à? Chúng ta đi tới chỗ ở của ngươi đổi lấy Phi Chu!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn Vương Khả, quay đầu nhìn về phía Ma Tôn cách đó không xa.
Ma Tôn gật đầu một cái, tiếp đó hắn ta quay đầu, cất bước đi về cung điện cách đó không xa.
Hoàng Thiên Phong trợn mắt lên nói:
- Hắc Liên Thánh Sứ này, vừa rồi ngươi bảo ta ngồi lại chốc lát, chỉ là vì ngươi kêu thôi sao? Vì để cho ta bảo vệ ngươi à?
Vương Khả trừng mắt nói:
- Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở lại đó ăn cơm tối luôn à?
Hoàng Thiên Phong:
Lão tử đường đường là Ma Thần, bây giờ lại trở thành hộ vệ của ngươi à?
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Lão Hoàng, ngươi cũng đừng trừng mắt, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tới chính đạo bên kia rồi, lúc đó sẽ không còn phiền tới ngươi nữa! Là do Ác Hoàng bảo ngươi phối hợp với ta, cho nên ta phải tới nhà ngươi ở mấy ngày, vậy mà người còn ra sức từ chối à? Nếu như ngươi vẫn một mực từ chối, ta sẽ tới hoàng cung mà ở, nhờ Ác Hoàng bảo vệ cho ta!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi dám!
Ngươi ở lại hoàng cung sao? Hoàng cung chắc sẽ để cho một tên đực rựa như người vào ở à? Mẹ kiếp, ngay cả ta còn chưa có cơ hội vào đó ở, dựa vào cái gì để cho ngươi tới ở chứ?
Vương Khả thúc giục nói:
- Được rồi, được rồi, về chỗ ở của ngươi trước đi, thuận tiện tâm sự phải làm sao mới có thể giúp cho Ác Hoàng sớm ngày tìm được con gái! Cái này mới là đại sự hàng đầu!
- HừI Hoàng Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không từ chối. Hắn ta dẫn theo Vương Khả dậm châm bay về phía quý phủ của bản thân.
Hoàng Thiên Phong cũng coi như hoàn toàn nhìn rõ, cái tên Vương Khả này đúng là không phải sợ chết bình thường đâu đấy!
Năm ngày sau, tại quý phủ của Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam đang ngồi ở trên bảo tọa, bên cạnh là Hồng Liên Nhân Hoàng. Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Hồng Liên Nhân Hoàng, lần mưu phản này của các người là ta đã giúp cho các người chống đỡ! Nhưng sao trước đó các người đi ám sát Ác Hoàng lại không báo cáo lại để cho ta chuẩn bị trước? Làm hại lần này ta phải chật vật như thế!
Hồng Liên Nhân Hoàng vẫn như cũ thu áo bào đỏ lại, im lặng trong chốc lát mới nói:
- Ma Thập Tam, nếu như chúng ta nói sớm với ngươi, vậy thì ngươi có đồng ý đi hành thích Ác Hoàng với chúng ta hay không?
Ma Thập Tam sầm mặt lại. Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:
- Ma Thập Tam, ngươi so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, Ác Hoàng đã thay đổi rồi. Hơn hai trăm năm trước, từ khi con gái của Ác Hoàng mất tích đã bắt đầu, tinh thần của bà ấy đã bắt đầu trở nên không được bình thường, bà ấy còn coi tất cả chúng ta là kẻ bắt cóc con gái của bà ấy. Trước đó bà ấy còn điều động một đám Thánh Sứ đi để làm gì? Là muốn để bọn họ đi điều tra chúng ta, để cho Thánh Sứ đi điều tra Nhân Hoàng, tra xem là ai đã bắt cóc con gái của bà ấy. Bà ấy điên rồi, chỉ mình bà ấy bị điên thôi, vì sao còn phải bức điên luôn cả Thánh Sứ? Vì sao đám người Bạch Liên Thánh Sứ lại đứng về phía bên này của chúng ta đây? Là vì ngay cả Thánh Sứ mà Ác Hoàng vẫn không tín nhiệm, cho dù là ai thì bà ta cũng không tin tưởng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, ma đạo của chúng ta nhất định sẽ không thể yên ổn được nữa!
Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Con gái của Ác Hoàng thật sự không phải là do các người bắt cóc à?
Hồng Liên Nhân Hoàng nghiêm túc nói:
- Bắt cóc gì? Chúng ta cũng không phải bị bệnh, lúc trước ma đạo khí thế huy hoàng, chúng ta tội tình gì phải đi bắt cóc con gái của Ác Hoàng đây?
Ma Thập Tam vẫn như cũ nghỉ ngở nhìn về phía Hồng Liên Nhân Hoàng. Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:
- Lần này ngươi đã giúp chúng ta gánh tội thay, coi như là chúng ta thiếu nợ nhân tình của ngươi. Có điều chuyện con gái của Ác Hoàng bị bắt cóc cũng không phải do chúng ta làm, chúng ta cũng không cần thiết giấu diếm ngươi!
Ma Thập Tam sầm mặt lại, mặt mày càng thêm u ám, Hồng Liên Nhân Hoàng tiếp tục trầm giọng nói: