.
., vipTruyenGG.com
--------------------------
Bạch Liên Thánh Sứ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhớ lại lúc Hổ Hoàng sắp sửa rời đi và Phong Nhận Lĩnh Vực hình như cũng có chút liên kết.
Thế nhưng Bạch Liên Thánh Sứ vẫn còn có chút không tin:
- Vương Khả, ngươi đang định lừa gạt ai đây? Hổ Hoàng sao lại có thể là huynh đệ tốt của ngươi được chứ?
Vương Khả giải thích tiếp:
- Bạch Liên Thánh Sứ, có phải ngươi quên rồi không, ta và Hoàng Thiên Phong cũng xưng huynh gọi đệ, chúng ta ở trong giang hồ, khắp nơi đều là huynh đệ! Cái xưng hô huynh đệ này cũng không quá cần thiết, chỉ cần mặt mũi không trở ngại là được rồi! Lần trước ta, Hoàng Thiên Phong, Hổ Hoàng cũng gặp nhau ở Âm Sơn này, cùng nhau tán gẫu, chuyện này chẳng lẽ Giải Binh Giáp không nói cho ngươi nghe sao?
Bạch Liên Thánh Sứ nhíu mày, vì hàng ngày Vương Khả đều gọi Hoàng Thiên Phong là lão Hoàng, xưng huynh gọi đệ, mặc dù không biết quan hệ hai người này ra sao nhưng bên ngoài kì lạ như vậy, chẳng lẽ Hổ Hoàng và Vương Khả cũng giống như vậy hay sao?
Bạch Liên Thánh Sứ nói:
- Ngươi đừng dụ ta, đường đường là muội muội của Hổ Hoàng mà lại còn cần ngươi giúp đỡ, giới thiệu để xem mắt sao?
Vương Khả giải thích:
- Không phải, ngươi không biết đó thôi, đời này của Hổ Hoàng quan tâm nhất chính là cô muội muội này. Hổ Hoàng thực lực mạnh mẽ, không đâu địch nổi, ai cũng không sợ, thế nhưng muội muội thì sao? Nàng không có thực lực như hắn, lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì sao? Cho nên Hổ Hoàng mới nói với ta rằng hắn muốn tìm một nhà chồng tốt cho muội muội hắn, không lẽ lại tìm ở Yêu tộc sao? Ngươi phải biết rằng yêu tộc không có cái gì tốt để chơi! Cho nên hắn mới coi trọng quyền lợi của nhân tộc! Ngươi nhìn đệ tử ta thử xem, con trai thừa tướng, ở Đại Thiện hoàng triều cũng được coi như địa vị khá cao, nếu như đem muội muội giao cho người này, cũng coi như là yên tâm!
Bạch Liên Thánh Sứ có chút tin.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ, nếu như cha hắn ta mà biết hắn ta đi xem mắt một con yêu thú, không đánh chết hắn ta mới là lạ.
Vương Khả lại nói:
- Đương nhiên Kết quả cuối cùng, Hổ tiểu muội là một người đam mê sắc đẹp, căn bản không coi trọng Tây Môn Tĩnh! Ghét bỏ Tây Môn Tĩnh vì hắn ta xấu xí!
Tây Môn Tính đứng một bên trợn trừng mắt, mẹ nó, ta xấu chỗ nào?
Lão hổ béo ú bên cạnh cũng vô cùng phối hợp cho ném Tây Môn Tĩnh một cái liếc mắt coi thường Bạch Liên Thánh Sứ liếc mắt nhìn Tây Môn Tĩnh, gật đầu đồng tình, quả thực là có một chút xấu xí.
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, nhìn Bạch Liên Thánh Sứ:
- Bạch Liên Thánh Sứ, tới sớm không bằng đến đúng lúc! Ta nhìn một chút, trong đám thánh sứ ở Đại Ác hoàng triều, chỉ có mình ngươi dáng dấp cao ráo đẹp trai! Chắc chắn phù hợp với thẩm mĩ của Hổ tiểu muội, hai người chính là một cặp trai tài gái sắc, ông trời tác hợp! Ngươi thử xem xét một chút coi sao, Duyên phận đúng là kì điệu như vậy, để cho hai người gặp nhau trong tình cảnh này, nếu không thì ông mai như ta biết phải làm sao. Ngươi và Hổ tiểu muội thử tiếp xúc một chút, biết đầu hai người các ngươi có thể sẽ rung động tâm can, kết nối lương duyên?
Mặt mày Bạch Liên Thánh Sứ đen kịt, trừng mắt nhìn Vương Khả.
Mẹ kiếp, ngươi đang nói nhảm gì đó? Ai bảo ngươi đi mai mối cho ta vậy?
U Nguyệt công chúa đứng cạnh nhịn cười đến mức run rẩy, trốn ở sau lưng Vương Khả.
Tây Môn Tĩnh cũng trợn tròn hai mắt mà nhìn Vương Khả, ngươi, mẹ kiếp, ngươi cũng thật biết cách nói, lại còn có thể mai mối cho Bạch Liên Thánh Sứ và Trương Chính Đạo nữa à?
Chỉ có sắc mặt của lão hổ béo Trương Chính Đạo là cứng đờ, Vương Khả, ngươi làm cái gì vậy? Đợi lát nữa ta phải làm sao mới có thể bước xuống đài được đây ?
Bạch Liên Thánh Sứ đen mặt, trừng mắt nhìn Vương Khả. Mẹ kiếp, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn mai mối cho ta?
Vương Khả khuyên nhủ:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không muốn thì cũng đừng nhìn ta như vậy, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, cái này gọi là liên minh kẻ mạnh, ngươi nghĩ đi, ngươi mà cưới Hổ tiểu muội thì về sau, ngươi sẽ có một người anh vợ mạnh mẽ, chắc chắn sau này Hổ Hoàng sẽ đứng về phía ngươi, ngươi có gặp chuyện gì khó khăn thì chỉ cần nói với nó một tiếng, nó là anh vợ ngươi, không lẽ lại không giúp đỡ sao?
Bạch Liên Thánh Sứ quát lên:
- Vương Khả, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi muốn chết sao?
Trong nháymắt, quanh người Bạch Liên Thánh Sứ bộc phát ra một cỗ sát khí hùng hậu.
Vương Khả lập tức trấn an:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi bớt giận, chớ nóng vội, ngươi đừng có gấp mà, ngươi cứ luôn miệng nói giết ta, nhưng ta với ngươi lại không hề có thâm thù đại hận gì, ngươi gấp làm gì chứ! Bạch Liên Thánh Sứ cất giọng lạnh lùng:
- Ta với ngươi mà không có thâm thù đại hận à?
Vương Khả nói:
- Ta biết trong lòng ngươi giận dỗi, có thể cơn giận trong lòng ngươi bắt nguồn từ hai chuyện kia một lần là ta dùng Phù Không Thạch giáng siêu cấp thiên phạt lên ngươi, một lần khác là ở trong Phù Không Ngục Giam, ta đoạt đi mười vạn cân Tiên Nhân Băng của ngươi, còn giật dây cho Hoàng Thiên Phong đánh ngươi một trận, mấy cái này thì có thể tính là chuyện gì được chứ? ?
Bên kia, Tây Môn Tĩnh tròn mắt nhìn Vương Khả, này mà còn không tính là chuyện gì sao? Vậy thì cái gì mới tính là có chuyện đây?
Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt, hiển nhiên là vì hai chuyện này nên hắn ta mới ghi thù với Vương Khả. Cái này Làm sao mà không tính cho được?
Vương Khả giải thích:
- Trước tiên hãy nói về chuyện Phù Không Thạch thiên phạt kia đi, ta cũng đã nói cho ngươi biết, mọi chuyện đều là do Hoàng Thiên Phong an bài, ta không có cái bản lĩnh đó đầu đúng không, đây là logic cơ bản nhất. Kẻ cầm đầu là Hoàng Thiên Phong, nếu như người cầm Phù Không Thạch không phải ta thì Hoàng Thiên Phong cũng sẽ phái một người khác đi, ta cũng chỉ là một cái công cụ của người ta thôi, ta vô tội!
Bạch Liên Thánh Sứ vẫn lạnh lùng nhìn Vương Khả. Hắn ta tiếp tục nói:
- Tiếp theo là chuyện mười vạn cân Tiên Nhân Băng, ta thu nhận cũng vì muốn tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Ác Hoàng sao? Lúc ấy, dù đã để cho Ma Thập Tam gánh tội thay, nhưng Ác Hoàng đâu có dễ gì cho qua chuyện này được chứ? Ngươi tưởng rằng Ác Hoàng thật sự coi như xong à? Đổi lại là ngươi thì ngươi tính sao?