Ú Nguyệt công chúa tò mò nói.
- Một người ngoại quốc, một đám chiến tướng quên mất thân phận bản thân, quên rằng nên tự hào khi thân là người của Đại Thiện, đồ hèn nhát chỉ biết nịnh bợ nịnh nọt người ngoại quốc!
Ngươi quản bọn họ làm gì? Coi bọn họ như không khí là được rồi, chúng ta đi phần chúng ta! Đừng mang theo bọn họ lên phi thuyền, tránh làm bẩn phi thuyền của ta!
Vương Khả khinh thường nói.
- Vương Khả, mẹ kiếp ngươi mới là đồ hèn nhát, ngươi tự tìm cái chết!
Lại hai chiến tướng không nhịn được ầm ầm nhào tới.
Mà giờ khắc này, Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh đồng thời xuất thủ.
Âm!
Âm!
Năng lượng hai người cuồng bạo ở phía dưới, tiếng ầm vang lên làm đánh lùi hai chiến tướng.
- Làm gì? Làm gì? Ta nói câu nào không đúng hả? Các ngươi trở về xem ta vạch một quyển tội đi, vì một người ngoại quốc mà đám đánh lén mệnh quan đường đường là tam phẩm triều đình?
Các ngươi tên gì? Xem ta trở về triều đình có vạch một quyển tội cho các ngươi không!
Vương Khả trừng mắt khiển trách quát mắng.
- Được rồi, được rồi, lão Ngũ, lão Lục, đừng động thủ! Công chúa còn ở đây, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn!
Một đám chiến tướng lôi hai chiến tướng đang vô cùng tức giận kia.
- Mẹ kiếp!
Vương Khả khinh thường nói.
Vương Khả mang theo U Nguyệt bay lên trời, Tây Môn Tĩnh, Trương Chính Đạo theo sát phía sau.
Trên đường bay lên, Vương Khả khó có thể khen một câu:
- Tây Môn Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi! Lúc bọn đạo chích xúc phạm lão sư ngươi, học xong phải giữ gìn tôn nghiêm lão sư, không sai, quay đầu giúp cái đầu vốn nhỏ của ngươi ghi nhớ lại, cho cha ngươi tâng bốc khen ngợi ngươi!
Mặt Tây Môn Tĩnh tối sầm lại, vì sao ta phải hỗ trợ? Còn không phải nguyên nhân sự kiện lần này bắt nguồn từ ta, nếu như ta không động thủ nữa, quay đầu không bị cha đánh chết, ta là vì chính ta mà thôi.
Một đám người dậm chân bay lên phi thuyền trên bầu trời.
Phía dưới, quốc sư Thi Quỷ và chín đại chiến tướng hung tợn nhìn lên trên trời.
- Quốc sư, chuyện này cứ để như vậy à? Mệnh lệnh Chiến Thần lại là...
Một chiến tướng giận dữ nói.
Quốc sư Thi Quỷ trừng mắt nhìn lên phi thuyền trên bầu trời:
- Sao ta lại không muốn động thủ, thế nhưng mà, thế nhưng mà ta không ngờ Vương Khả chiếm được đại nghĩa, nếu như bình thường, giết chết mang về cũng được thôi. Tuy nhiên, hắn đã chiếm cứ đại nghĩa, lại có U Nguyệt Công Chúa ở bên cạnh, nếu như tiêu diệt Vương Khả, khẳng định U Nguyệt Công Chúa sẽ trở về dùng đại nghĩa này để cáo trạng với Thiện Hoàng, thế là bất lợi cho sư tôn!
- Ai da, Vương Khả đáng chết! Thật con mẹ nó không biết xấu hổi Một đám chiến tướng tức giận nói.
- Làm sao bây giờ?
- Đi theo đám bọn hắn thôi, chỉ cần bọn họ bay về Thiện Thần Đô, vậy thì cũng không cần quản. Nếu bọn họ không bay về phía Thiện Thần Đô, chúng ta có lấy cớ chỉ trích Vương Khả chạy án, đến lúc đó, chúng ta có thể động thủ! Lúc đó, chớ nói nhảm với Vương Khả mà hạ sát thủ! Xử lý trước rồi nói sau!
Quốc sư Thi Quỷ hạ giọng nói nói.
- Được!
Chín đại chiến tướng hưởng ứng nói.
Trên không trung, Vương Khả vào phi thuyền.
- Lên đường thôi, tiến về Thiện Thần Đô!
Vương Khả nhìn về phía đệ tử Vương gia một cái.
- Được!
Đệ tử Vương gia hưởng ứng nói.
- Vương Khả, không mang theo bọn họ đi cùng sao?
U Nguyệt Công Chúa nhìn về phía đám người quốc sư Thi Quỷ ở phía dưới.
- Dẫn bọn hắn theo làm gì? Lúc trước suýt chút nữa là quốc sư đã hại chết ngươi, nhìn là biết đám người này không thiện, rõ ràng là muốn giết ta, nếu không phải có ngươi ở đây nên bọn hắn không cách nào giết người diệt khẩu, hôm nay khó tránh khỏi một trận ác chiến, ta không biết lấy ơn báo oán!
Vương Khả khinh thường nói.
- Vậy cũng tốt!
Ú Nguyệt công chúa cười nói.
Phi thuyền chậm rãi khởi động, sắp đi về Thiện Thần Đô.
Vào thời khắc này, đột nhiên có một luồng sáng trắng bay tới từ phía chân trời xa.
â Am! Một luồng gió lớn thổi qua tứ phương, lại có một cái bóng đen bay tới lần thứ hai. Gió mạnh thổi bốn phía làm khí lưu đong đưa mãnh liệt.
Bóng đen không phải người khác mà chính là một mãnh hổ có cái đầu to lớn, quanh thân mãnh hổ có một mảng bị cháy đen, giờ phút này khí tức ngập trời, hình thành một luồng sóng gió, bay thẳng đến đám người trên phi thuyền. Dưới hơi thở khủng khiếp, gần như tất cả mọi người trên phi thuyền đều bị áp chế, không cách nào mở miệng ra một cách bình thường.
- Vương Khả? Tên khốn kiếp đáng chết này, Chu Thiên Tỉnh Đấu Đại Trận cái gì, Thiên Phạt thì có, ngươi tự tìm cái chết, gào!
Mãnh hổ cháy đen gào thét một tiếng làm rung cả trời.
Trong nháy mắt, bốn phía như có đợt gió dữ cuốn lên tận trời.
- Hổ Hoàng?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Hổ Hoàng vượt qua Thiên Phạt? Nhanh như vậy sao?
Ú Nguyệt Công Chúa cũng kinh ngạc kêu lên.
Mấy người quốc sư Thi Quỷ dưới chân núi cũng đột nhiên nhíu khuôn mày, kinh ngạc nhìn lên mãnh hổ có khí thế tràn ngập cả bầu trời kia.
- Hổ Hoàng? Vừa rồi chúng ta nhìn thấy Hổ Hoàng đi độ kiếp, Hổ Hoàng đã trở về? Còn nổi giận với Vương Khả?
- Quá tốt rồi, ha ha, cuối cùng cũng có người có thể trị Vương Khả, Vương Khả đáng chết, giết chết hắn đi!
- Nếu Vương Khả chết trong tay Hổ Hoàng thì cũng bỏ qua chuyện chúng ta!
- Hổ Hoàng về thật đúng lúc!
Một đám chiến tướng lập tức hưng phấn kêu lên. Khẩu khí quốc sư Thi Quỷ cũng mạnh bạo, cuối cùng cũng có người có thể trị cái tên Vương Khả đáng chết này.
- Hổ Hoàng, ngươi tỉnh táo một chút đi!
Vương Khả biến sắc kêu lên.
Bạch Liên Thánh Sứ và quốc sư Thi Quỷ đáng chết này, nếu các ngươi không làm ta kéo dài thời gian, ta đã chạy từ lâu, bây giờ thì còn làm được cái gì? Hổ Hoàng cũng quay về rồi, kiểu này thì chết cũng không nhẹ nhàng rồi!
- Tỉnh táo? Ngươi bảo ta làm sao tỉnh táo đây? Hừ, còn Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, Vương Khả, hôm nay, ta không thể nào bỏ qua ngươi. Gào!
Hổ Hoàng gào thét một tiếng dữ tợn.
Am! Vào thời khắc này, lại có một luồng gió lớn phóng từ chân trời tới. Trong nháy mắt đã đến phi thuyền, cản đường của phi thuyền.
- Ai?
Tây Môn Tĩnh biến sắc.
- Bạch Liên Thánh Sứ? Ngươi, tại sao ngươi lại trở về?
Trương Chính Đạo kinh ngạc kêu lên.
Là Bạch Liên Thánh Sứ vòng lại quay về.
Trong lúc nhất thời, Bạch Liên Thánh Sứ và Hổ Hoàng vây quanh Vương Khả ở giữa.