Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1517 - Chương 1518: Trần Thiên Nguyên Trở Về

Chương 1518: Trần Thiên Nguyên trở về

Âm!

Một chưởng tung ra, trong nháy mắt đánh cho Trương Chính Đạo lui về sau, rơi xuống đất tạo thành một cái hố to.

- Đi à? Bây giờ kẻ nào trốn được?

Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.

Thi Quỷ quốc sư lại xuất thủ, lập tức đã chặn đường Vương Khả.

- Thi Quỷ quốc sư, ngươi có biết đây là chỗ nào không? Đây là Đại Thiện Hoàng Triều, ngươi dám làm loạn ở Đại Thiện Hoàng Triều ư?

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

Mọi người nhìn lại, nhưng Tây Môn Thuận Thủy đã tiến lên một bước.

- Tây Môn Thuận Thủy, ngươi muốn làm gì?

Ổ trên không, Khương Đệ Nhất lạnh lùng quát.

- Đại Thái Tử, ta đang quản một sứ giả ngoại quốc hăm dọa Đại Thiện tam phẩm đại quan của ta!

Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng đáp.

- Mẹ nó, sao ngươi giống Vương Khả thế?

Thi Quỷ quốc sư trừng mắt tức giận hỏi.

Trước đó ở Âm Sơn, Vương Khả cũng dùng chính cái cớ này, hại mình nửa bước khó đi. Bây giờ, Tây Môn Thuận Thủy cũng lại nói như vậy?

- Cái gì mà ta với Vương Khả giống nhau? Ta là Đại Thiện thừa tướng, thay mặt hoàng thượng quản lý ước thúc bách quan, đồng thời, ta cũng có nghĩa vụ bảo vệ bách quan, có nghĩa vụ giữ gìn tôn nghiêm của Đại Thiện, ngươi dám động thủ với Đại Thiện tam phẩm đại quan, chính là đang tuyên chiến với Đại Thiện Hoàng Triều ta, ta ra lệnh một tiếng, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng ra được Thiện Thần Đô! Bổn quan còn sẽ bẩm báo với Thiện Hoàng, thỉnh Thiện Hoàng truyền lệnh truy nã lên bảng cáo thị, dù ngươi ở chân trời góc bể nào thì từ nay về sau cũng là kẻ thù của Đại Thiện Hoàng Triều!

Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng khiển trách.

Vẻ mặt của Thi Quỷ quốc sư cứng đờ, ngươi còn bảo ngươi không giống Vương Khả hả? Đây rõ ràng là dùng thân phận chức quan của hắn ta để áp chế ta.

- Vương Khả, đi nhanh đi, Tây Môn thừa tướng giúp ngươi ngăn cản Thi Quỷ quốc sư, còn không đi thì không kịp nữa đâu!

Trương Chính Đạo vội vàng kêu lên.

- Đi? Đi cái gì? Đi ra khỏi nơi này, lưu lạc thiên nhai hay sao? Mẹ nó, từ bỏ mối làm ăn của ta à?

Vương Khả trừng mắt phản đối.

- Ngươi, sao ngươi không biết phải trái thế? Hoàng Chiến Thần đang giữ chân Đệ nhất Chiến Thần, Mộ Dung Lão Cẩu bọn họ thì ngăn trở đám chiến tướng, thừa tướng giúp ngươi chặn Thi Quỷ quốc sư, bây giờ không đi còn đợi tới khi nào? Một lát nữa Thi Quỷ quốc sư nổi điên thì sao bây giờ?

Trương Chính Đạo nôn nóng khuyên nhủ.

- Gã dám sao, đây là Thiện Thần Đô của Đại Thiện Hoàng Triều, bổn quan chính là tam phẩm Lễ Bộ thị lang, gã dám đụng đến ta ư? Gã mà dám đụng đến ta, ta sẽ giết gã, ngươi để gã đến, ta xem gã có dám hay không!

Vương Khả trừng mắt nói.

Cách đó không xa, Tây Môn Thuận Thủy tối sầm mặt nhìn về phía Vương Khả, ta đây đang kéo dài thời gian giúp ngươi, ngươi không nhìn ra hả? Hiện giờ không ai có thể cứu ngươi, chỉ có chờ Thiện Hoàng trở về thôi, ngươi thật sự cho rằng gã không dám làm gì đấy à?

- Tây Môn thừa tướng, ngươi tính sai một chuyện rồi, vị trí bây giờ Vương Khả đang ở là Chiến Thần Điện, Chiến Thần Điện có quyền lợi bắt kẻ phản quốc và Tà Ma Giả, dù cho hắn là Đại Thiện quan viên đi nữa thì cũng có thể tiền trảm hậu tấu! Bây giờ Vương Khả mang hiểm nghi rất lớn, mà Thi Quỷ quốc sư là đệ tử của ta, nhận lệnh của ta, đại biểu cho Chiến Thần Điện, ta xem ai dám ngăn cản!

Trên bầu trời, Khương Đệ Nhất quát to một tiếng.

- Vương Khả, ngươi đi mau!

Tây Môn Thuận Thủy kêu lên.

Hiển nhiên, Khương Đệ Nhất nắm vững đại nghĩa, Tây Môn Thuận Thủy cũng hết cách.

- Còn chưa động thủ?

Khương Đệ Nhất quát lên.

- Vâng!

Thi Quỷ quốc sư đáp lớn một tiếng rồi đánh về phía Vương Khả.

- Dừng tay!

Trương Chính Đạo và mấy lão kiêu binh tức khắc chạy lên ngăn lại.

Âm!

Phất trần trong tay Thi Quỷ quốc sư chợt vung lên, trong nháy mắt, một luồng hỏa diễm đã đánh bay toàn bộ mọi người ra ngoài.

- AI Đám người Trương Chính Đạo hét thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.

- Làm cản!

Ú Nguyệt công chúa đạp chân định nhảy lên phía trước, Vương Khả lại vươn tay kéo U Nguyệt công chúa ra sau.

- Lại đây!

Vương Khả trừng mắt, trở tay lấy ra một đóa liên hoa bốc hỏa diễm.

- Nhất phẩm hồng liên ư? Ngươi nghĩ là thứ đồ chơi này có thể ngăn cản được ta à? Hỏa diễm phất trần!

Thi Quỷ quốc sư quát to.

Oành!

Phất trần trong tay gã chợt vung lên, có vô số hỏa diễm xông thẳng về phía Vương Khả như núi lửa phun trào.

Ánh mắt Vương Khả chợt tụ lại, định ném hồa diễm liên hoa trong tay ra.

Cũng ngay khoảnh khắc nguy cấp nhất này, một luồng kiếm quang giáng xuống từ trên trời, kiếm quang sắc nhọn sáng rực, chiếu rọi khắp nơi trong Chiến Thần Điện, trong nháy mắt kiếm khí sắc nhọn lạnh lẽo làm tất cả mọi người sổn tóc gáy.

- Cái gì?

Mọi người đang chiến đấu thì biến sắc, quay đầu nhìn lại.

Một thanh kiếm kia xông về phía Thi Quỷ quốc sư, vốn Thi Quỷ quốc sư vung phất trần về phía Vương Khả nhưng trong nháy mắt lông tóc toàn thân gã dựng đứng, một luồng tử vong đe dọa bao phủ khắp toàn thân.

- Kẻ nào?

Mặt Thi Quỷ quốc sư biến sắc.

Phất trần trong tay chợt chuyển hướng, phất trần mang theo đại hỏa xông lên trời, nghênh hướng kiếm quang cự đại kia.

Râm!

Một tiếng vang thật lớn, kiếm phong vụt qua, trong nháy mắt tất cả hỏa diễm đều bị chém đứt vỡ vụn, rồi thấy được pháp bảo phất trần kia bị tách làm hai nửa ở bên trong, kiếm phong dữ dội làm Thi Quỷ quốc sư biến sắc mặt nhanh chóng chạy trốn.

Oành!

Kiếm phong hung hăng đâm vào nền đất, chém mặt đất tạo thành một cái hố rất to, mới từ từ tản đi.

- AI Thi Quỷ quốc sư hét thảm một tiếng, lại thấy giữa không trung rơi ra một cánh tay, máu tươi vung vãi rơi xuống.

Một kiếm kia không chỉ đánh bại Thi Quỷ quốc sư, mà còn chém đứt một cánh tay của Thi Quỷ quốc sư ư? Một nhát kiếm này mạnh bao nhiêu đây chứ?

Bụi mù ngập trời, nhưng tất cả mọi người đều bị nhát kiếm xuất sắc kia làm cho kinh hãi choáng váng.

Ngay cả trên không trung, Khương Đệ Nhất và Hoàng Nguyệt Nga đang giằng co cũng co rút con ngươi lại, nhìn về phía người chém nhát kiếm kia.

Thì thấy một nam tử bạch y đạp trên không trung, tay cầm một thanh trường kiếm thanh phong, tóc dài xõa sau lưng đứng ngược ánh sáng mặt trời, giống như thiên thần hạ phàm, khiến người ta ngưỡng vọng mà thán phục.

- Sư tôn ạ? Đồ nhi nhớ người chết mất!

Vương Khả tức khắc kích động kêu lên.

Bình Luận (0)
Comment