- Hồng Liên Thánh Sứ?
Trần Thiên Nguyên quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
- Đúng vậy thưa sư tôn, lần này vì Tướng Thần vương công mà chạy đến Đại Ác Hoàng Triều, vì có thể cứu những đệ tử chính đạo nên ta cũng hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng mà làm tròn bổn phận chức Hồng Liên Thánh Sứ! Sư tôn người cũng biết mà, ở Thập Vạn Đại Sơn ta cũng làm như thế, ta còn làm Thái Âm Ma Giáo giáo chủ ở Thập Vạn Đại Sơn nữa kìa!
Vương Khả lập tức gật đầu.
Mí mắt Trần Thiên Nguyên giật liên tục, chừng nào thì ngươi lại làm Thập Vạn Đại Sơn Ma Giáo giáo chủ thế? Sao việc này ta không biết hả?
- Trần Thiên Nguyên, sau khi Vương Khả thành Ma Giáo giáo chủ lại trở thành Thiên Lang Tông tông chủ, khi truyền tin cho ngươi thì ngươi không ở đó, ta đi, cả đại đồ đệ Lý Bắc Đầu của ngươi cũng đi, lúc sau ta định nói chuyện này với ngươi thì ngươi lại đi tiếp!
Mộ Dung Lão Cấu tiến lên phía trước bảo.
- Ừm! Hình như có chuyện này!
Trần Thiên Nguyên cau mày hồi ức đáp.
Lúc đó ta tưởng ngươi nói đùa với ta cơ!
- Trần Thiên Nguyên, tên cháu trai Mộ Dung Lục Quang của ta giờ sao rồi?
Mộ Dung Lão Cẩu mong đợi nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
- Mộ Dung Lục Quang được Đại Đế tán thưởng, bây giờ đang tu hành, ngươi có thể yên tâm!
Trần Thiên Nguyên đáp.
- Ôi? Ha ha ha, tốt, tốt! Thằng cháu trai này quả nhiên không làm ta mất mặt!
Mộ Dung Lão Cấu kích động nói.
Vương Khả ở bên cạnh hoang mang nhìn hai người đối thoại, Đại Đế? Đại Đế gì cơ?
- Sư tôn, Đại Đế các ngươi nhắc tới không phải Thiện Hoàng ư?
Vương Khả hiếu kỳ thắc mắc.
- Là cha của Thiện Hoàng!
Trần Thiên Nguyên giải thích.
Vương Khả:
—...] Thiện Hoàng còn có một người cha ư? Cha vợ của ta? Lai lịch gì thế, sao chưa từng nghe qua chứ?
- Đại Đế không ở Trung Thần Châu! Đừng có đoán mò!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng bảo.
- Dại Vương Khả lập tức gật đầu.
- Nếu Vương Khả trở thành Hồng Liên Thánh Sứ, đối với chính đạo mà nói cũng không phải chuyện xấu!
Trần Thiên Nguyên nhìn về phía Khương Đệ Nhất.
- Đúng vậy, ta còn cứu năm trăm tù nhân chính đạo nữa đó, bọn họ có thể làm chứng cho ta!
Vương Khả chỉ vào phi thuyền cách đó không xa.
- Chúng ta nguyện làm chứng cho Vương gia chủ, Vương gia chủ thật tâm vì chính đạo chúng ta! Đến tận hôm nay, cũng chỉ có Vương gia chủ mới nhớ đến những người chính đạo chúng ta!
Trên phi thuyền có tù nhân chính đạo kêu lên.
- Chúng ta nguyện làm chứng cho Vương gia chủ!
Tất cả tù nhân chính đạo đều nghiêm túc nói.
- Hừ, Vương Khả, ở trong Ác Thần Điện, chân nguyên của ngươi tràn ngập ma khi, sao ngươi không nói?
Khương Đệ Nhất lãnh đạm hỏi.
- Ma khí?
Trần Thiên Nguyên nhìn về phía Vương Khả.
- Sư tôn, chân nguyên của ta người xem qua bao nhiêu lần rồi, ta có một chút tiểu kỹ xảo được tổ truyền, sao có thể cứ thế nói bừa ra được? Sư tôn, tự người xem đi, chân nguyên của ta có vấn đề gì hay không?
Vương Khả lập tức nói.
Nói xong, lòng bàn tay Vương Khả bốc lên một luồng trọc chân nguyên, trọc chân nguyên lấp lánh tỏa sáng kim quang, chính khí đường hoàng, vô cùng chói mắt. Đâu có một tia hắc khí nào?
Trần Thiên Nguyên vừa nhìn chân nguyên này đã xác định được đồ đệ không sao.
Rồi quay đầu nhìn về phía Khương Đệ Nhất:
- Ma khí ở đâu?
- Ngươi hỏi ta sao ta biết? Lúc hắn cho đám Ác Hoàng nhìn, rõ ràng là tràn ngập ma khí, ngươi hỏi Vương Khả đi!
Khương Đệ Nhất trầm giọng đáp.
- Đệ nhất Chiến Thần, đôi khi tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Chân nguyên của ta rõ rành rành tại đây ngươi không nhìn, ngươi muốn nghe người khác đặt điều với ngươi làm gì? Vừa nãy ngươi còn định vu oan giá họa, ngươi không thấy xấu hổ với thân phận Chiến Thần à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Khương Đệ Nhất, chân nguyên Vương Khả ở đây, ta không nhìn thấy tồn tại một tia ma khí nào, ngươi có muốn xem xét lại lần nữa không?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng hỏi.
Khương Đệ Nhất nhìn chằm chằm vào chân nguyên cầu trên tay Vương Khả, sắc mặt u ám:
- Nhất định là hắn dùng thủ pháp che giấu nào đó!
- Đúng vậy, ban đầu là ta che giấu đó, giấu giếm để cho đám người Ác Thần Điện thấy, còn cho các ngươi thấy là chân nguyên chân thật của ta, có ma khí sao?
Vương Khả trợn mắt hỏi vặn lại.
- Rốt cuộc ngươi làm thế nào?
Khương Đệ Nhất trầm giọng hỏi.
- Dựa vào đâu ta phải nói cho ngươi?
Vương Khả trừng mắt không nhượng bộ chút nào.
Mặt mũi Khương Đệ Nhất tối sẩm lại, sát khí bắn ra bốn phía.
Trần Thiên Nguyên tiến lên trước một bước, giống như chặn lại tất cả sát khí.
- Khương Đệ Nhất, Chiến Thần Điện có trọng trách tra rõ tà ma trong thiên hạ, nhưng không một Chiến Thần nào được lấy việc công làm việc tư, không thể dùng quyền lợi của Chiến Thần Điện hoàn thành tư dục của mình! Nếu ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, đừng trách ta bẩm báo lên Đại Đế, truất đi thân phận Chiến Thần của ngươi!
Trần Thiên Nguyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Khương Đệ Nhất u ám lại, từ thân phận, mình không chèn ép được Vương Khả, bởi vì Trần Thiên Nguyên cũng là tam phẩm Chiến Thần, có quyền bác bỏ hành động sai lầm của mình, nếu không có chứng cứ và lý do rõ ràng đanh thép thì không thể mạnh mẽ lùng bắt Vương Khả.
Chứng cứ? Lý do?
- Trần Thiên Nguyên, Vương Khả là đồ đệ của ngươi! Hắn chém giết nằm vùng chính đạo, giết đồ đệ của ta, giết Hồng Liên Thánh Sứ đời trước, ta có quyền bắt hắn thẩm vấn hỏi rõ!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Trần Thiên Nguyên nhìn về phía Vương Khả.
- Ta chỉ ném một tảng đá về phía hắn ta mà thôi, Hồng Liên Thánh Sứ tự sát, không liên quan đến ta!
Vương Khả không hề nhượng bộ.
- Khương Đệ Nhất, ngươi cảm thấy đồ đệ của ta chỉ với tu vi Nguyên Anh cảnh mà có thể chém giết Võ Thần cảnh? Ngươi đề cao hắn quá rồi!
Trần Thiên Nguyên cũng tối sầm mặt nói.
Vương Khả ở bên cạnh cứng đờ mặt mũi, sư tôn, người giúp ta phản bác hắn cũng được, nhưng người cũng đừng đả kích ta chứ! - Trần Thiên Nguyên, ngươi cảm thấy người Đại Ác Hoàng Triều đều ngu ngốc hay sao? Ác Hoàng kia, Tứ Liên Nhân Hoàng, một đám Ma Thần, Thánh Sứ đều ngu ngốc sao? Bị tiểu kỹ xảo của Vương Khả lừa xoay vòng vòng ư? Nếu Vương Khả không có ma khí, làm sao có thể dễ dàng được bọn họ công nhận?
Khương Đệ Nhất không nghe bám riết không tha vặn lại.