- Chúng ta cũng không muốn đi tìm chết. Đấy là Tuyết Ma Sơn, chính ma đại chiến bao nhiêu năm chưa từng công phá được. Ố Tuyết Ma Sơn, thực lực của Bạch Liên Thánh Sứ càng cao, chúng ta không phải đối thủ của hắn. Ngươi đang nói khoác sao?
Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Ai nói khoác? Ngươi nghĩ ta đùa? Nếu lần này không định chia công cho các ngươi, ta có thể một mình đi san bằng núi Tuyết Quỷ. Tuyết Ma Sơn là cái rắm, Bạch Liên Thánh Sứ là cái rắm. Ta đã từng giữ thể diện cho hắn. Hắn ta lại không màng đến đó là gì. Lần này hắn đã chạm vào vảy ngược của ta. Ngươi có biết vảy ` ^ `... ^ ^ —~37~~ TY ~ 11L ^— 2T À - t + 2! T- —— T—Yn-V2 1." rằng ta sợ hắn!
Vương Khả trợn to mắt.
- Nhưng mà... !
- Lần này hắn tự tìm đến, ta sẽ giết hắn. Ố Đại Ác Hoàng Triều không ai nói gì hắn, hắn dám tới tìm ta trước gây phiền toái, ta trả thù, có gì là sai? Gọi người. Mộ Dung Lão Cẩu ngươi đi gọi người, gọi tất cả các chiến tướng. Lần này ta sẽ khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu!
- Nhưng mà không phải nợ máu, hắn chỉ huỷ đi sản nghiệp của ngươi thôi!
Thần sắc Mộ Dung Lão Cẩu cổ quái nói.
- Hắn chặn con đường phát tài! Như là giết cha mẹ! Chẳng lẽ ngươi muốn như vậy?
Mặt Mộ Dung Lão Cầu đen lại. Mẹ kiếp, ngươi mới là muốn như vậy. Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Chúng ta đánh không lại hắn, Tuyết Ma Sơn bảo vệ nghiêm ngặt, chúng ta đi là tìm đường chết!
- Vương Khả ngươi bị điên rồi à? Ác Hoàng đã trách cứ hắn rồi, sẽ không còn chuyện như thế nữa?
Mộ Dung Lão Cẩu khuyên nhủ.
~ Ta không thể để chuyện ngoài ý muốn phát sinh nữa, lần này nhất định phải giết gà doa khỉ!
- Đúng là như vậy nhưng chúng ta không nhất thiết phải đi tìm đường chết. Ngươi tiến đánh Tuyết Ma Sơn, có lợi sao? Cái này vốn dĩ không thu hoạch được gì! Mà là không có chuyện gì lại đi gây sự - Đi gây sự cái gì. Không được thu hoạch cái gì. Ngươi có biết ta đã đợi thời khắc này bao lâu không?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thế là có ý gì? Ngươi đợi thời khắc này bao lâu?
Mộ Dung Lão Cầu kinh ngạc nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, ta lỡ miệng rồi?
- À, ta đã đợi ba ngày ba đêm, lo lắng không biết kiếm cớ từ đâu.
Giờ hắn đã tự đưa nó đến cửa nhà ta. Ta không đi là có lỗi ông trời đã cho ta cơ hội!
Vương Khả chỉ có thể giải thích.
Mộ Dung Lão Cấu, Trương Chính Đạo, Tây Môn Tĩnh đều đứng hình một lúc, tưởng chờ bao lâu ai ngờ có ba ngày!
- Vương Khả, ba ngày trước ngươi đã muốn đánh Tuyết Ma Sơn?
Vì sao?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Hiện tại, Thi Quỷ Hoàng Triều và Bạch Liên Hoàng Triều đang giao chiến.
Vương Khả nói.
- Đúng vậy, Thi Quỷ Hoàng Triều như rắn mất đầu. Bạch Liên Hoàng Triều liên tục tăng quân ở biên giới, liên tục tiến đánh Thi Quỷ Hoàng Triều.
Mộ Dung Lão Cầu tiếp lời.
- Tuyết Ma Sơn xem như là gần tới biên giới hai nơi, là hang ổ của Bạch Liên Thánh Sứ, chắc chắn đã điều động rất nhiều người lên phía bắc rồi!
- Ngươi nói bên trong Tuyết Ma Sơn trống sao? Không sai, có 7 phần binh lính ở phía bắc, nhưng cho dù còn lại 3 phần quân vẫn đủ chống cự lại các thế lực xâm phạm!
Mộ Dung Lão Cẩu trầm giọng.
- Không, ngươi không hiểu ý của ta đang nói. Ý ta là, Tuyết Ma Sơn là hang ổ của Sứ thần Bạch Liên, là một thành trì quân sự khổng lồ. Tuyết Ma Sơn không phải có những tội phạm chính đạo nhất sao?
- Tội phạm chính đạo?
Mày Mộ Dung Lão Cẩu nhíu lại - Theo tin mà ngươi cung cấp cho ta thì quân của Bạch Liên Thánh Sứ đã tiến lên phía bắc và bắt giữ vô số tội phạm chính đạo. Hầu hết bọn họ đều bị giam giữ ở Tuyết Ma Sơn. Họ bị Bạch Liên Thánh Sứ dùng để phát thưởng. Ở đó có nhiều tội phạm chính đạo nhất!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Ngươi muốn đi đánh Tuyết Ma Sơn để cứu tội phạm chính đạo?
Mộ Dung Lão Cẩu sững sờ.
- Ngươi phải hiểu rõ, phần lớn tội phạm chính đạo đến từ đâu?
- Thi Quỷ Hoàng Triều, Bạch Liên Hoàng Triều trực tiếp giáo đấu. Tội phạm chính đạo trên Tuyết Ma Sơn vốn dĩ là tướng sĩ, bách tính của Thi Quỷ Hoàng Triều!
Ổ bên kia Trương Chính Đạo lên tiếng.
- Đúng, ngươi phải biết, Thi Quỷ Hoàng Triều có thể lên chiến trường, có thể bị bắt thì đều là kẻ mạnh. Mà kẻ mạnh thì phần lớn đến từ các đại gia tộc, bởi vì chỉ có đại gia tộc mới có thể cung cấp nguyên liệu để mạnh lên!
Vương Khả nghiệm nghị nói.
- Ý của ngươi là... ?
Mộ Dung Lão Cầu như là đã đoán được gì đó.
- Chúng ta cứu đám này trở về. Không, mà là U Nguyệt dẫn chúng ta cứu đám người này trở về!
Vương Khả nhìn về đám người bên kia.
- Đám tội phạm chính đạo này nhất định sẽ cảm kích U Nguyệt công chúa, đồng thời cũng sẽ ủng hộ công chúa, con đường công chúa đăng cơ hoàng đế sẽ mở ra?
Mộ Dung Lão Cầu ngạc nhiên há miệng nói.
- Không sai, vài ngày trước ta đã nghĩ đến nhưng chưa có cớ để đánh. Dù sao khi tiến đánh Tuyết Ma Sơn cũng là chọc dần ma đạo ngũ đại Hoàng Triều, cửa hàng của ta còn muốn kiếm tiền ở phía Nam. Giờ thì tốt rồi, đây không phải là đại lễ lớn mà ông trời cho ta sao? Nhân cơ hội này, U Nguyệt có thể mượn thế Thi Quỷ Hoàng Triều bước lên trời, mà ma đạo ngũ đại Hoàng Triều cũng không còn lấy cơ động vào ta. Trận này Bạch Liên Thánh Sứ động vào ta trước, trách ai? Ha Ha!
Vương Khả hưng phấn cười lớn nói.
Một đám người trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Hoá ra ngươi đã sớm muốn kiếm lời từ Bạch Liên Thánh Sứ?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Kiếm lời cái gì. Đây là có qua có lại, là phòng vệ chính đáng. Ta bị ép buộc! Ngươi có biết thành ngữ này không!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Phía trước là một vùng biển rộng! Một chiếc phi thuyền đang đi với một tốc độ rất cao.
Phía trên boong thuyền, nhóm người Vương Khả, U Nguyệt, Trương Chính Đạo, Tây môn Tĩnh, Mộ Dung Lão Cẩu đang nhín về phía xa.
- U Nguyêt, nhớ cho kĩ, đến lúc đó ngươi không cần phải làm cái gì, bọn ta phụ trách bảo vệ ngươi là được rồi!