- Hiện tại, hắn đã chết chắc rồi!
Nhiếp Thanh Thanh trịnh trọng nói.
- Thấy không? Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi có thấy không? Đó là công đức, là công đức diệt ma, vừa rồi U Nguyệt tiêu diệt phân thân Bạch Liên Thánh Sứ nên lấy được công đức diệt ma. Mặc dù có sự hỗ trợ của Nhiếp Thanh Thanh cho nên phần công đức này không nhiều như vậy, nhưng con mẹ các ngươi mắc bệnh tâm thần à, khi nãy còn nói do U Nguyệt nhà ta làm cái gì?
Vương Khả trừng mắt nhìn một đám lão binh du côn.
Đám lão binh du côn đen mặt, chúng ta đều thấy được mà, ngươi còn chửi chúng ta làm cái gì? Mẹ nó, không phải ma thì không phải ma ngươi kích động cái rắm gì chứ!
Vương Khả trừng mắt nhìn đám người, ta không kích động sao được, lỡ các ngươi quay đầu lại ra ngoài ăn nói lung tung thì U Nguyệt nhà ta còn được kế thừa hoàng vị hay không?
- A? Không đúng, cái Tử La tiên y này có suy nghĩ hay sao? Sao bây giờ ta có thể ôm U Nguyệt? Trước đó lại không ôm được?
Vương Khả đột nhiên sững sờ nói.
- Vương Khả, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đệ tử Tuyết Ma Sơn đã tới rồi!
Nhiếp Thanh Thanh lên tiếng.
Lúc này Vương Khả mới lấy lại tinh thần quay đầu nhìn vô số đệ tử Tuyết Ma Sơn đang vây quanh mọi người.
- Nhìn cái gì? Đại trưởng lão của các ngươi đã chết rồi, các ngươi còn không biết sống chết mà muốn đến cản chúng ta sao? Tin ta đánh thức bạn gái ta tiêu diệt toàn bộ các ngươi không?
Vương Khả trừng mắt mắng một đám đệ tử Tuyết Ma Sơn.
Sắc mặt của các đệ tử Tuyết Ma Sơn đều trở nên khó coi, cả đám cầm chặt đao kiếm và sắc mặt thay đổi không ngừng.
- Nhìn cái gì? Đại trưởng lão của các ngươi đều chết vềnh lên rồi, các ngươi còn không biết sống chết muốn cản chúng ta? Có tin là ta đánh thức bạn gái dậy, tiêu diệt toàn bộ bọn ngươi không?
Vương Khả trừng mắt mắng một đám Tuyết Ma Sơ đệ tử.
Sắc mặt của vô số đệ tử Tuyết Ma Sơn đều vô cùng khó coi, từng người một cầm lấy đao kiếm, trên mặt đều lộ ra vẻ âm tình bất định.
- Giết bọn hắn đi, U Nguyệt công chúa kia đã hôn mê bất tỉnh rồi, không thể tỉnh lại được nữa, không cần sợ!
- Cùng xông lên, khiến cho bọn hắn chết không có chỗ chôn!
- Báo thù cho đại trưởng lão, thánh sứ sắp trở về rồi, bọn hắn một người cũng đừng hòng chạy thoát!
- Giết!
Hiển nhiên một đám đệ tử Tuyết Ma Sơn không hề bị những lời hăm dọa của Vương Khả dọa sợ.
- Đợi một chút, các vị, các ngươi đều bị lừa rồi!
Nhiếp Thanh Thanh bỗng nhiên quát một tiếng như sấm.
- Nhiếp Thanh Thanh? Trưởng lão dốc toàn lực để bồi dưỡng ngươi, vậy mà ngươi lại cấu kết với người ngoài, giết hại đại trưởng lão, ngươi tội đáng muôn chết!
Một đệ tử Tuyết Ma Sơn quát lớn.
- Không, sai rồi, sai rồi, các ngươi đều sai rồi!
Nhiếp Thanh Thanh nôn nóng hô lên.
- Sai cái gì?
Đệ tử Tuyết Ma Sơn kia trừng mắt nói.
- Người vừa nãy chết đi là đại trưởng lão, cũng chính là Bạch Liên Thánh Sứ! Căn bản là không có đại trưởng lão nào hết, chỉ là Bạch Liên Thánh Sứ phân thân mà thôi!
Nhiếp Thanh Thanh vội vàng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Đệ tử Tuyết Ma Sơn kia trừng mắt nói.
- Vị thiên sư ở bên trong lĩnh vực này, bây giờ đang bị vây khốn là nhị trưởng lão, cũng chính là sư tôn của ta, bà ta cũng là giả, cũng là Bạch Liên Thánh Sứ phân thân, chúng ta đều bị lừa rồi!
Nhiếp Thanh Thanh vội vàng nói.
- Nhiếp Thanh Thanh, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Đệ tử Tuyết Ma Sơn kia trừng mắt nói.
- Ta biết ta đang nói cái gì, ta cần phải nói với các ngươi, cái gọi là Tuyết Ma Sơn nhị vị trưởng lão, vào lúc được tuyển ra, khi bị ban cho ma chủng đời thứ hai Huyết Ma, sẽ bị xóa đi ý thức, bị Bạch Liên Thánh Sứ luyện hóa thành phân thân, các ngươi khi nãy không nghe thấy đại trưởng lão nói những lời kia sao? Những lời và giọng điệu mà chúng ta nói với đại trưởng lão, không phải đều gọi ông ta là Bạch Liên Thánh Sứ sao? Ông ta cũng chẳng hề phủ nhận, các ngươi không thấy hả?
Nhiếp Thanh Thanh vội vàng nói.
- Khi nãy?
Đệ tử Tuyết Ma Sơn đều nhíu mày.
- Đệ tử Tuyết Ma Sơn ta đều là chọn lựa người có thể chất âm tính, thể chất hàn băng, thể chất thuần âm.... vì cái gì đây? Vì sau này có thể bị Bạch Liên Thánh Sứ luyện hóa thành phân thân. Sư tôn của ta là nhị trưởng lão chính là một người xuất sắc trong đó cho nên bà ấy đã bị luyện rồi, tiếp theo đến lượt đám Tuyết Ma Sứ chúng ta. Ai mà trổ hết tài năng thì người đó chính là người tiếp theo bị hại, kết cục cuối cùng của chúng ta chính là bị luyện, chính là bị xóa đi ý thức. ý nghĩa tồn tại của chúng ta chỉ là giúp Bạch Liên Thánh Sứ rèn một bộ phân thân thân thể mà thôi, chúng ta đều bị lừa rồi!
Nhiếp Thanh Thanh quát.
- Xôn xao!
Trong nháy mắt, bốn phía truyền đến tiếng đệ tử Tuyết Ma Sơn thảo luận ầm ĩ, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Nhiếp Thanh Thanh, ngươi nói dối! Ngươi muốn lừa bọn ta để bọn ta thả ngươi đi chứ gì? Nằm mơ đi!
- Không sai, thánh sứ sắp trở về rồi, hôm nay, các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi!
- Mưu sát đại trưởng lão, các ngươi chắc chắn là phải chết!
Một đám người dữ tợn nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Lão Nhiếp, ngươi không cần khuyên nữa, bọn họ đều bị tẩy não rồi, làm sao có thể tin ngươi?
Vương Khả lập tức khuyên Nhiếp Thanh Thanh.
- Nhưng mà... !
Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày nói.
- Đừng có nhưng mà gì nữa. Trước tiên khoan hãy lo lắng cho an nguy của bọn họ, lo lắng cho an nguy của chúng ta trước đi!
Vương Khả khuyên nhủ.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Thanh vô cùng khó coi, nhưng bây giờ cũng chẳng có cách nào.
- An nguy của các ngươi, các ngươi đã không có an nguy nữa rồi, bày trận!
- Vâng!
Ngay lập tức, đệ tử Tuyết Ma Sơn lại lần nữa bày bố đại trận.
- Đợi một chút, các ngươi quên lời cảnh cáo vừa nãy của đại trưởng lão với các ngươi rồi sao? Đại trưởng lão của các ngươi không phải là bảo các ngươi bao vây bọn ta sao? Trước tiên không nói đến chuyện bạn gái ta có ra tay hay không, đại trưởng lão của các ngươi lợi hại như vậy mà khi nãy cũng không dám đến gần bọn ta, chỉ dám công kích từ xa, các ngươi quên rồi sao?
Vương Khả lập tức hô lên.