- Đại soái, công chúa đã trở về, nàng là chính đạo. Hơn nữa, nàng còn có công trừ ma ở Tuyết Ma Sơn, nàng đã trở về!
Một đám người nói rằng đây là tin tức do doanh trại chiến tướng Thi Quỷ truyền ra, điều này khiến cho người ta cảm thấy phấn khởi. Tin tức được truyền ra làm cho có nhiều người đến vây quanh doanh trại vì muốn gặp người thân của mình. Trong lúc nhất thời, doanh trại chiến tướng Thi Quỷ tựa như trở thành một nơi náo nhiệt nhất biên giới này.
Triệu Vũ Vương buông tư liệu xuống, chậm rãi đi tới cửa đại điện rồi nhìn vào sự náo nhiệt ở xa xa bên ngoài doanh trại chiến tướng với sắc mặt vô cùng phức tạp.
- Lời đồn quả nhiên không sai chút nào, Vương Khả này thật đúng là sẽ gây phiền toái cho ta mà.
Triệu Vũ Vương cười khổ nói.
- Đại soái? Ngài quen Vương Khả sao?
Một thuộc hạ tò mò nói.
Triệu Vũ Vương lắc đầu.
- Chưa từng gặp qua! Tuy nhiên, ta có một đưa cháu họ xa, nhưng ở bên tai ta, nó đã từng khen ngợi hắn rất nhiều.
- Cháu trai của đại soái sao? Đại soái vẫn không để cho hắn để lộ quan hệ với đại soái, chẳng lẽ là cái kia... !
Một người thân cận của Triệu Vũ Vương thần sắc khẽ động.
- Không sai, chính là Triệu Tứ của Thập Vạn Đại Sơn. Ta đã để hắn đến doanh trại chiến tướng để tìm Vương Khả, rất nhanh sau đó đã có tin tức.
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Triệu Tứ?
- Đại soái, ngài muốn tiếp xúc với bọn Vương Khả sao? Chúng ta sẽ làm gì?
Một thuộc hạ tò mò nói.
- Điều động quân đội, trông nom trật tự bốn phía doanh trại, không cho người quấy rối. Đồng thời, theo dõi biên giới thật sát sao, tận lực phong tỏa tin tức, đừng để tin tức bọn họ ở đây truyền đến Bạch Liên Hoàng Triều. Nếu như có người tự tiện xuất giới, trực tiếp coi là gian tế trốn thoát trở về, giết!
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- RõI Một đám trướng sĩ đồng loạt nhận mệnh.
Tuyết Ma Sơn!
Hỗn loạn mấy ngày trước đã kết thúc nhưng mấy ngày kế tiếp, Tuyết Ma Sơn vẫn còn lộn xộn như cũ.
Ở đỉnh núi, bên trong giếng sâu.
Bản thể của Bạch Liên Thánh Sứ bị cháy đen một mảng, chứng tỏ thiên phạt mấy ngày trước vô cùng kinh khủng, cho dù lấy thực lực của bản thể Bạch Liên Thánh Sứ thì vết thương nặng như thế sẽ rất khó khôi phục trong mấy ngày tới.
Hai phân thân của Bạch Liên Thánh Sứ, một trái một phải ngồi cạnh nhau, song chưởng dán ở sau lưng bản thể, dường như đang dẫn lực lượng cho bản thể.
Một lúc lâu sau, hai phân thân mới thu tay lại, bản thể nhìn về phía trước, sắc mặt hai phân thân rất khó coi.
- Vương Khả, ha, ha ha ha, ngươi hại ta quá thê thảm. Ngươi trộm tù nhân chính đạo! Trộm Nhất phẩm Bạch Liên của ta! Chém phân thân của ta! Còn để cho Hàn Băng Thần Trùng vương đã đầu hàng khuất phục ta vài chục năm trốn thoát, Hàn Băng Thần Trùng vương! Nếu ta lấy được Hàn Băng Thần Trùng vương thì sẽ không kém Nhân Hoàng, ngươi đã huỷ hoại mọi thứ của ta, huỷ hoại tất cả. Gào!
Phân thân Bạch Liên Thánh Sứ hung dữ hét lớn.
Bạch Liên Thánh Sứ cảm giác như sắp bùng nổ rồi, tâm huyết nhiều năm của hắn ta lại bị hủy trong chốc lát. Giờ phút này, hắn ta hận không thể lột da rút gân Vương Khả, băm người hắn ta thành vạn đoạn.
Phân thân Bạch Liên Thánh Sứ cắn răng, trên mặt lộ ra một luồng hàn khí dữ tợn.
- Ngươi cho rằng ngươi chạy thoát được à? Ngươi cho rằng ngươi đoạt Nhất phẩm Bạch Liên của ta thì có thể chạy thoát sao? Hừ, ngươi trốn không thoát đâu, ta chính là Bạch Liên Thánh Sứ, ta có thể cảm ứng được vị trí của Nhất phẩm Bạch Liên. Ta có thể phong tỏa vị trí của ngươi, ngươi hãy chờ chết đi! Bây giờ ta sẽ lấy mạng ngươi! Không phải ngươi giỏi đánh úp sao? Vậy thì ta sẽ dùng tu vi Võ Thần cảnh đánh úp ngươi, ta chỉ đánh lén, chuyên vì tuyệt sát ngươi, xem ngươi còn có thể sống hay không!
Bạch Liên Thánh Sứ ngẩng đầu, hung ác nhìn về phía trên miệng giếng.
Tại thư phòng phủ Thừa tướng, Thiện Thần Đô!
Tây Môn Thuận Thủy đang phê duyệt văn kiện, đứng trước mặt ông ta là Tây Môn Tĩnh vừa trở về.
- Tiếp tục nói!
Tây Môn Thuận Thủy vừa phê duyệt tấu chương vừa nghe Tây Môn Tĩnh tả lại những gì nhìn thấy nghe thấy.
- Phụ thân, ngươi không biết, Vương Khả bọn họ có bệnh thần kinh, mắng ta là sao Chổi, nói ta là miệng quạ đen! Bọn họ... !
Tây Môn Tĩnh liền kể lể trong cơn tức giận.
- Két!
Tây Môn Thuận Thủy dừng bút, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
- Phụ thân, ngươi phải làm chủ cho ta, bọn họ vu khống ta... !
Ánh mắt Tây Môn Tĩnh lập tức sáng lên, nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.
- Vương Khả hắn, nhanh như vậy đã phát hiện rồi à?
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày, kinh ngạc nói.
- Hả? Hả? Phụ thân, lời này của ngươi có ý gì? Ta, sao ta nghe không hiểu?
Tây Môn Tĩnh sửng sốt.
Sắc mặt Tây Môn Thuận Thủy phức tạp, nhìn con trai một cái rồi lắc đầu:
- Không có việc gì, ngươi tiếp tục nói!
- Phụ thân, ta rõ ràng nghe được lời ngươi vừa mới nói là có ý gì, chính là đồng ý với cái nhìn của Vương Khả sao? Hắn đang mắng ta đấy, phụ thân, sao ngươi có thể... !
Tây Môn Tĩnh lập tức tức giận nói.
Sắc mặt Tây Môn Thuận Thủy phức tạp, nhìn dáng vẻ vội vã của con trai mà hít sâu một cái:
- Được rồi, Tĩnh Nhi, đừng để trong lòng. Người khác nói cái gì thì là cái đó đi, ngươi cứ làm chính mình là được!"
- Nhưng mà, phụ thân, sao ngươi không đi nói chuyện với Vương Khả? Hắn như vậy sao có thể làm lão sư ta? Hắn đây là bôi nhọ ta!
Tây Môn Tĩnh tức giận nói.
Tây Môn Thuận Thủy cân nhắc một chút:
- Vương Khả làm lão sư ngươi, rất tốt mà!"
- Nhưng hắn mắng ta miệng quạ đen, sao Chổi!
Tây Môn Tĩnh không cam lòng nói.
Trên mặt Tây Môn Thuận Thủy lộ ra chút giãy giụa, cuối cùng khe khẽ thở dài:
- Chuyện tới bây giờ, vi phụ không gạt ngươi nữa!
- Sao cơ?
Tây Môn Tĩnh nghi hoặc nói.
- Vi phụ đã xem qua quá trình trưởng thành của ngươi, đúng là trong người ngươi có một đại vận đạo, vốn dĩ vi phụ không tin tưởng lắm nhưng có lúc lại... !
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.
- Ta có đại vận đạo? Đại vận đạo là cái gì?
Ánh mắt Tây Môn Tĩnh sáng lên.
Tây Môn Thuận Thủy nhìn con trai, cũng không nói chuyện.