Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1575 - Chương 1576: Vương Xuy Mắng Chửi Người

Chương 1576: Vương Xuy mắng chửi người

Triệu Vũ Vương tuy tức giận nhưng nhìn cháu trai lòng đầy căm phẫn cũng không biết tại sao trong lòng sinh ra một tia hổ thẹn, đúng vậy, Vương Khả mang theo U Nguyệt công chúa tiến đến, cho dù có mục đích gì thì ông ta cũng có tư cách gì nói bọn họ đâu? Bọn họ là anh hùng của Thi Quỷ Hoàng Triều! Là cứu tỉnh của Thi Quỷ Hoàng Triều tam vạn tứ thiên gia đình, bản thân có cái tư cách gì nói sau lưng bọn họ?

- Đại bá, ngươi để ta đi thăm dò Vương huynh, là cháu trai phương xa của ngươi, có thể ôm đùi ngươi, chắc ta đã đi theo làm tùy tùng rồi, nhưng đối mặt Vương huynh, ta không làm được! Lần này ta đi, chỉ là trò chuyện việc nhà với Vương huynh, Vương huynh cũng chỉ nói cho ta nghe một chút viễn cảnh của Thần Vương công ty, còn về nằm vùng phương nam hắn không hề nói một lời, hắn không đề cập tới, không có nghĩa ta không rõ những khó khăn của hắn, hắn cũng không muốn bán thảm tới lấy lòng ai, Vương huynh hắn vẫn luôn làm chuyện mình nên làm! Ta kính nể hắn! Dường như hắn cũng đoán được dụng ý của đại bá các ngươi, trước khi đi để không làm ta khó xử, bảo ta mang một phần lễ vật tới cho ngươi báo cáo kết quả công tác!

Triệu Tứ nói.

- Mang một phần lễ vật cho ta?

Triệu Vũ Vương nghi hoặc nói.

- Đúng vậy, đúng là vừa rồi ta nói chuyện có hơi khó nghe, đắc tội các vị tướng quân rồi! Vô cùng xin lỗi, nhưng Vương huynh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, ngay cả ta đi thăm dò hắn, hắn cũng suy nghĩ giúp ta, ta thật sự không nhịn được nói hai câu công đạo cho Vương huynh, rất xin lỗi các vị tướng quân!

Đây là lễ vật Vương huynh muốn ta mang đến!

Triệu Tứ thở sâu.

Giờ phút này, một chúng tướng quân biểu cảm kỳ quái nhìn về phía Triệu Tứ, ngươi là vì Vương Khả mà nói lời công đạo sao? Mẹ nó, thiếu chút nữa là chỉ vào mũi chúng ta mà mắng rồi.

- Đây là cái gì?

Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.

- Là thánh chỉ năm đó Thi Quỷ hoàng hậu giữ lại cho đại bá ngài!

Triệu Tứ nói.

- Thánh chỉ của hoàng hậu năm đó?

Triệu Vũ Vương đột nhiên đứng dậy.

- Nếu hoàng hậu có thánh chỉ sao lại giữ đến bây giờ mới lấy ra?

- Đại soái, không phải là Vương Khả và U Nguyệt công chúa truyền thánh chỉ giả đó chứ?

- Nhất định là truyền thánh chỉ giả, muốn lừa đại soái giúp U Nguyệt công chúa đạt mục đích!

- Bọn họ đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào, thánh chỉ của hoàng hậu cũng dám làm ra được!

Một đám tướng quân lập tức quở trách.

- Hừ, không biết xấu hổi Triệu Tứ hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía đám tướng quân.

Sắc mặt đám tướng quân cứng đờ, mẹ nó, ai không biết xấu hổ?

Ngươi mắng ai đấy?

Triệu Vũ Vương lại tiếp nhận thánh chỉ nhìn vào.

- Đại soái, trong thánh chỉ nói gì không cần tin đâu!

- Đại soái, nhất định là Vương Khả muốn lừa ngài đi giúp đỡ U Nguyệt công chúa, đại soái không cần nghe hắn!

- Các đại gia tộc phe Triệu gia chúng ta đều giúp đỡ đại soái, sao lại có thể giúp nha đầu kia?

- Đại soái, Vương Khả truyền thánh chỉ giả, yêu ngôn hoặc chúng, ý đồ đáng chết!

Một đám người khuyên bảo, chửi rủa Vương Khả dụng tâm hiểm ác.

Chỉ có Triệu Vũ Vương, nhìn vào thánh chỉ đột nhiên sắc mặt khó coi lên. Nhìn rồi bỗng nhiên ngồi xuống như mất hết sức lực.

- Đại soái, đây là một thánh chỉ giả thôi mà? Sao ngài lại... !

Một tướng quân hiếu kỳ hỏi.

- Giả sao? Ha ha!

Triệu Vũ Vương hơi cười khổ, đưa thánh chỉ ra ngoài.

Một tướng quân lập tức tiếp nhận, đọc lên.

Triệu Vũ Vương, Triệu tướng quân! Trẫm bởi vì thân phận phải tiếc nuối rời khỏi miền đất này! Về sau Thi Quỷ Hoàng Triều phải giao cho các ngươi rồi. Tiểu nữ U Nguyệt ngây thơ hồn nhiên, lại là một người chính đạo, trẫm muốn đi nơi ở của tà ma, không tiện mang theo bên người. Phải giữ lại nơi này.

Trẫm biết, thân phận trẫm rất bất lợi với nàng! Cho nên không cầu các ngươi phục vụ nàng! Trẫm cũng không cần các ngươi nể tình xưa nghĩa cũ mà làm cho trẫm việc gì trái lương tâm.

Nếu bản thân nàng có năng lực, có thể đi tranh ngôi vị hoàng đế.

Nếu bản thân không có năng lực, vậy các ngươi cũng không cần để ý tới nàng! Để cho nàng có một ngụm cơm ăn, có thể sống được là tốt rồi!

U Nguyệt là người của Thi Quỷ Hoàng Triều, cũng từng gọi các ngươi là thúc thúc.

Nếu ngươi là thúc thúc mà ghét bỏ thì trả nàng lại cho phụ thân thôi!

Trẫm đi rồi, nhưng Thi Quỷ Hoàng Triều còn phải tiếp tục, Thi Quỷ Hoàng Triều là Hoàng Triều mà chúng ta cùng xây dựng từ những ngày đầu, ngoài hoàng cung bia đá còn khắc lời tuyên thệ của ta, hộ quốc ái dân!

Trẫm đi rồi, tất nhiên Thi Quỷ Hoàng Triều sẽ chia năm xẻ bảy, trẫm hy vọng ngươi có thể điều khiển Thi Quỷ Hoàng Triều, ngươi có thể trở thành tân Thi quỷ hoàng đết Trẫm biết trong thâm tâm ngươi không muốn đấu đá qua lại trong nội bộ Thi Quỷ Hoàng Triều, thậm chí có khả năng không muốn đi tranh. Nhưng bởi vì tấm lòng của ngươi nên mới có thể thật lòng yêu quý con dân, mới có thể chân chính để bá tánh sinh hoạt hạnh phúc! Nếu ngươi không tranh khiến Thi Quỷ Hoàng Triều rơi tay kẻ xấu, đó mới là vô trách nhiệm lớn nhất đối với quốc gia, với nhân dân!

Triệu Vũ Vương, ngươi mang theo thánh chỉ này đi tìm Ú Nguyệt, U Nguyệt có thể giúp ngươi đăng cơ làm hoàng đế, chẳng sợ lực riêng nàng mỏng, nhưng chắc chắn cũng sẽ dùng toàn lực hỗ trợ ngươi!

Nguyện Thi Quỷ tử dân, vĩnh không vì thực!

Tướng quân kia đọc xong thánh chỉ, trong đại điện tức khắc yên tĩnh, thánh chỉ này cũng không bắt đại soái đi phụ tá U Nguyệt công chúa, ngược lại là U Nguyệt công chúa phụ tá đại soái?

Chúng ta, chúng ta đã đoán sai rồi sao?

- Đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, hừ, trước khi đi Vương huynh đã nói thánh chỉ này là giả! Là U Nguyệt công chúa đặc biệt đưa cho đại bá, mong rằng tin này sẽ giúp đại bá hiểu ra được một phần đạo lý!

Triệu Tứ trừng mắt với một đám tướng quân.

- Ngươi nói cái gì? Giả?

Một đám tướng quân không thoải mái nói.

Tuy rằng mọi người đều biết này thánh chỉ là giả, vừa rồi còn cực lực chửi bới, nhưng giờ phút này nhìn thấy nội dung thánh chỉ lại bỗng nhiên hy vọng cái này là thật!

- Vương huynh nói U Nguyệt công chúa nói chung cũng là người của Thi Quỷ Hoàng Triều, nhìn Hoàng Triều nàng hiện giờ chia năm xẻ bảy, dân chúng lầm than, chiến tranh nổi lên bốn phía, tâm sinh không đành lòng.

Bình Luận (0)
Comment