- Dân chúng hận ma chứ không hận nữ hoàng! Hai thân phận nữ hoàng và tà ma kết hợp lại với nhau, bách tính lại hận ma hơn nữa, tất nhiên là sẽ sinh ra bài xích. Nhưng nếu hai thân phận nữ hoàng và tà ma tách biệt ra thì sao? Liệu bách tính có còn bài xích không? Mặc dù U Nguyệt là minh thai chỉ thân, nhưng có công đức, nàng không phải ma! Thứ hai, nàng là người thừa kế của nữ hoàng, nàng là con gái của nữ hoàng, tại sao bách tính lại phải bài xích? Ngoại trừ năm người kế vị lớn mà các ngươi tự phong ra, U Nguyệt mới thật sự là người kế vị duy nhất, người thừa kế duy nhất. Nàng có thể đại điện cho mẹ mình, khiến dân chúng yên tâm và khiến Thi Quỷ Hoàng Triều trên dưới đồng lòng!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trong mắt Triệu Vũ Vương lộ ra về u ám.
- Như ta vừa nói, nếu như ngươi không ủng hộ U Nguyệt, U Nguyệt vẫn có thể cho ngươi một thư ủng hộ, nhưng, tầm quan trọng của ngươi không so sánh được với U Nguyệt! Thân phận người kế vị của ngươi chỉ là tự phong mà thôi, và nhiều nhất ngươi cũng chỉ nhận được sự ủng hộ từ phe phái nhà họ Triệu.
Bốn phe phái còn lại chắc chắn là không đủ! U Nguyệt thì khác.
Không cần biết lực lượng của U Nguyệt mạnh bao nhiêu, hay sức chiến đấu của nàng ấy như thế nào. Khoảnh khắc nàng ngồi lên ngôi rồng, lập tức có thể khiến trên dưới đồng lòng, để cho năm phe phái các ngươi từ từ sắp đặt lại trật tự, suy cho cùng, uy danh mấy trăm năm nay của Thi Quỷ nữ hoàng cũng không dễ dàng tiêu tan, dù các gia tộc lớn đã có ý đồ khác nhau, nhưng mỗi gia tộc không thể nào chỉ có một tiếng nói, miễn là U Nguyệt ngồi trên vị trí Nhân Hoàng, vậy là đủ rồi! U Nguyệt là một ngọn cờ lớn, một chỗ dựa tỉnh thần, một chỗ dựa tinh thần cho nhân dân Thi Quỷ, một thủ lĩnh tỉnh thần!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Triệu Vũ Vương nhìn U Nguyệt công chúa bằng ánh mắt phức tạp, trầm ngâm một lúc.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những tràng tiếng la.
- Đa tạ U Nguyệt công chúa, ta cúi lạy công chúa, công chúa vạn an!
- Chỉ có công chúa mới nhớ đến chúng ta, chỉ có công chúa mới nghĩ đến người dân Thi Quỷ chúng ta, đa tạ công chúa!
- Công chúa liều mạng cứu người thân của ta, ta cúi lạy công chúa!
- Công chúa, khi nào thì người có thể trở thành nữ hoàng!
Những giọng nói biết ơn từ gia đình của những người tù chính đạo truyền từ bên ngoài vào.
Ngay lập tức, Vương Khả, Triệu Vũ Vương và U Nguyệt công chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy các tù nhân chính đạo và người nhà của họ, tất cả đều khóc và quỷ lạy để tỏ lòng biết ơn.
- Các ngươi không cần quỳ lạy, mọi người đứng dậy hết đi!
Ú Nguyệt lập tức đứng lên ngăn cản.
Tuy nhiên, gia đình các tù nhân chính đạo vẫn không ngừng quỳ lạy biết ơn khi họ nhìn thấy công chúa.
- Vương Khả, ta đi xuống trước đây!
Ú Nguyệt công chúa nói.
Nói xong, U Nguyệt công chúa lập tức đi xuống lâu, đến chỗ đám đông.
- Các ngươi đứng dậy, đứng dậy đi! Không cần phải làm thế này!
Là chuyện ta nên làm mà thôi!
Ú Nguyệt công chúa đỡ bọn họ dậy.
Người dân không ngừng lau nước mắt, cảm động bái lậy U Nguyệt công chúa.
Triệu Vũ Vương nhìn hình ảnh trước mặt, đây là tình yêu xuất phát từ nội tâm của bách tính dành cho U Nguyệt công chúa, sự kính yêu này không thể nào che giấu được.
- Triệu Vũ Vương nhìn thấy chưa? Người dân vui đến phát khóc!
Vương Khả cười nói.
- HừI Triệu Vũ Vương hừ lạnh một tiếng.
Đương nhiên Triệu Vũ Vương nhìn ra được, Vương Khả cố ý đợi hôm nay, để tù nhân chính đạo được đoàn tụ với gia đình, chỉ để cho ta hình ảnh công chúa được yêu quý hết mực, đồng ý lập luận của hắn sao? Ngươi cho rằng thế này là có thể thuyết phục được ta?
- Nhìn xem, lúc này, U Nguyệt công chúa có giống Thi Quỷ nữ hoàng năm xưa không! Công chúa có phải là người có tướng Nhân Hoàng không?
Vương Khả bật cười.
Sắc mặt Triệu Vũ Vương rất khó coi, hắn muốn phản bác Vương Khả, nhưng lúc này, hắn thật sự cảm thấy như thể Thi Quỷ nữ hoàng trở về vậy, trong lòng phức tạp hồi lâu, nội tâm cũng không thể nào bình tĩnh lại.
- Ngươi nhìn thêm chút nữa đi. Không bao lâu nữa, nhóm tù nhân chính đạo mà chúng ta đã giải cứu này, cũng như gia đình của họ, sẽ lại bị tà ma bắt giữ! Tối nay, cùng lắm là họ chỉ có thể trở về hít khí trời một chút mà thôi! Những ngày tháng đau khổ vẫn còn ở phía sau!
Vương Khả nói.
- Ngươi đang nói cái gì?
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Ta nói không đúng sao? Nếu U Nguyệt không trở thành nữ hoàng, Thi Quỷ Hoàng Triều bị chia cắt chỉ còn là vấn đề thời gian. Người được giải cứu hôm nay, hôm sau sẽ lại bị bắt về mà thôi, ta nói sai chỗ nào?
Vương Khải trầm giọng nói.
Triệu Vũ Vương trừng mắt nhìn Vương Khả, lửa giận bùng lên trong lòng.
- Ta nói không đúng sao? Nếu như U Nguyệt không làm nữ hoàng, thì việc Thi Quỷ Hoàng Triều bị chia cắt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, hôm nay được cứu, ngày mai sẽ lại bị như vậy, ta nói có sai chỗ nào không?
Vương Khả trầm giọng nói.
Triệu Vũ Vương trừng mắt nhìn Vương Khả, trong lòng bùng lên một cơn lửa giận.
- Triệu Vũ Vương, không phải là ta nói khó nghe, ngươi cũng đừng cho là ta tới cầu xin ngươi giúp U Nguyệt, U Nguyệt không xuất hiện, Thi Quỷ chắc chắc sẽ sụp đổ, đến lúc đó phần lớn bách tính của Thi Quỷ Hoàng Triều đều không thể may mắn thoát khỏi. U Nguyệt đến tranh đoạt vị trí Nhân Hoàng thật ra là vì cứu các ngươi, là vì cứu vớt muôn dân! Ngươi cho rằng U Nguyệt yêu thích vị trí Nhân Hoàng sao? Hừ, nếu không phải niệm tình đây là nơi mà mẫu thân của U Nguyệt thành lập nên, thì ngươi cho rằng bọn ta sẽ đến à?
Vương Khả khinh thường nói.
- Vương Khả, khẩu khí của ngươi cũng thật lớn!
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Không phải là khẩu khí của ta lớn, ngươi tự nghĩ mà xem ta nói có đúng không? Thi Quỷ Hoàng Triều có năm đại đảng phái, trừ U Nguyệt ra, năm người các ngươi đều tự cho mình là người kế vị, ai có thể áp đảo được bốn người còn lại? Không áp đảo được, Thi quỷ Hoàng Triều chắc chắn sẽ đại loạn!
Vương Khả trầm giọng nói.
Triệu Vũ Vương híp mắt nhìn về phía Vương Khả, nắm chặt tay, hiển nhiên những lời mà Vương Khả nói cũng có đạo lý, nhưng bản thân không thể bởi vì một một chút đạo lý này mà tán thành toàn bộ được nhỉ?