ầm ầm ầm!
Sau một hồi đánh nhau, một nam tử áo đen lập tức bị kéo tới đây.
Râm!
Bên cạnh nam tử áo đen còn có một cường cung pháp bảo, bên cạnh còn có một ít mũi tên.
- Đại soái, tìm thấy người này ở lầu các bên kia, dưới đó còn có một địa đạo, lúc nãy hắn định chạy trốn từ địa đạo, ngay cả cung tiễn cũng quên cầm đi, bị chúng ta giữ lấy!
Một chiến tướng nói.
Đám người Vương Khả, Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn người bị bắt tới, đây, đây là tình huống gì? Sao lại có một thích khách?
- Triệu Vũ Vương minh giám, ta không phải thích khách, ta không phải, mũi tên vừa rồi cũng không phải ta bắn ra!
Nam tử áo đen cả kinh kêu lên.
- Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn giảo biện?
Một chiến tướng trừng mắt nói.
- Ngươi là đồ đệ của quốc sư đồ đệ?
Đôi mắt của Triệu Vũ Vương đột nhiên co rụt lại.
- Đồ đệ của Thi Quỷ quốc sư?
Vương Khả sửng sốt.
- Triệu Vũ Vương minh giám, gia sư bị Vương Khả hại, bị trọng thương, nhớ mãi không quên mối hận với Vương Khả, lệnh cho chúng ta tìm hiểu về tin tức của Vương Khả, lúc này bỗng nhiên nghe nói Vương Khả và U Nguyệt công chúa tới đây, lập tức lệnh cho ta tránh đi sau đó âm thầm ám sát Vương Khả! Ta, ta chuẩn bị ám sát Vương Khả, chuẩn bị bắn chết Vương Khả! Nhưng chưa kịp bắn tên lại có người giành trước! Người ta muốn bắn chết là Vương Khả, không phải U Nguyệt công chúa, xin Triệu Vũ Vương minh giám!
Thích khách kia lập tức quỳ xuống xin tha.
Một đám chiến tướng, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, U Nguyệt công chúa cùng nhìn Vương Khả.
Vương Khả:
= ai Mẹ nó, đúng là có thích khách thật?
Triệu Vũ Vương cũng nhìn Vương Khả.
- Triệu Vũ Vương, rốt cuộc là người của quốc sư giả mạo người của Diêm La Hoàng Triều, hay là người của Diêm La Hoàng Triều giả mạo người của quốc sư! Có lẽ ngươi đều không sao cả! U Nguyệt công chúa là nữ nhân của ta, để ta bảo vệ! Người này, ta tự thẩm tra!
Vương Khả trầm giọng nói.
Triệu Vũ Vương nhìn nhìn thích khách trước mặt, hai mắt híp lại.
- Than van!
Triệu Vũ Vương chậm rãi rút trường đao.
- Triệu Vũ Vương, ngươi muốn làm gì?
Vương Khả sắc mặt biến đổi, bảo vệ U Nguyệt công chúa hộ ở sau người.
Triệu Vũ Vương sâu xa nhìn Vương Khả và U Nguyệt công chúa, lại quay đầu nhìn thích khách kia.
- Không cần!
Âm!
Một tiếng vang lớn, trong ánh mắt của thích khách ánh lên tia tuyệt vọng, bị một đao trảm thành hai nửa.
Triệu Vũ Vương, ngươi làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Là thích khách của Diêm La Hoàng Triều hay là của phủ quốc sư, bây giờ đã không quan trọng, từ giờ trở đi, bọn họ đều là kẻ thù của ta! Hơn nữa, ngươi không cần bảo vệ U Nguyệt công chúa, nàng là công chúa của Thi Quỷ Hoàng Triều, là trữ quân của Thi Quỷ Hoàng Triều, tất nhiên người Thi Quỷ là ta sẽ bảo vệt Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
Triệu Vũ Vương bỗng nhiên cất trường đao, quỳ một gối xuống, hành lễ với U Nguyệt công chúa.
- Tội thần hộ giá tới muộn, thỉnh công chúa thứ tội, Thi Quỷ Hoàng Triều không thể một ngày không có chủ, thần Triệu phong, nguyện vì công chúa vượt mọi chông gai, bảo hộ công chúa lấy lại tất cả những gì thuộc về chính mình, mong công chúa sớm ngày đăng cơ trở thành hoàng đế, bảo hộ Thi Quỷ Hoàng Triều chúng ta, thần cung thỉnh công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết Triệu Vũ Vương sang sảng quát, tự nguyện cúi đầu.
Triệu Vũ Vương tán thành với Vương Khả, quả thật tính tình chính mình do dự không quyết đoán, đến lúc mất đi mới hối tiếc, vừa rồi khi U Nguyệt công chúa nhận một mũi tên kia, cán cân trong lòng Triệu Vũ Vương lập tức sụp đổ, một khắc đó hối hận, hận chính mình năm đó không kiên trì phụ tá công chúa, hận chính mình vừa rồi còn do dự.
Lúc này, chém thích khách chính là nhập đội, Triệu Vũ Vương phải cho thiên hạ thấy, chính mình không hề lung lay, chính mình không hề trốn tránh tranh đoạt quyền lợi, chính mình lúc này đây, muốn dùng tất cả sức lực tranh quyền đoạt lợi, vì công chúa đăng cơ tranh quyền đoạt lợi.
Triệu Vũ Vương đang hành lễ nháy mắt, vẻ mặt của thuộc hạ bốn phía phức tạp, nhưng, Triệu Vũ Vương là người có tiếng nói ở phe phái Triệu gia, hắn quyết định, thì đó chính là mục tiêu của mọi người.
“Chúng thần cung thỉnh công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết"
Vô số chiến tướng lục tục quỷ xuống hành lễ.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là tiếng động cung kính bái.
Trong mắt Vương Khả hiện lên phấn khởi, bước thứ hai này, đã thành!
Vẻ mặt của Trương Chính Đạo, Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc, Vương Khả thất sự làm được chuyện này?
Chỉ có Trương Thần Hư mờ mịt nhìn tất cả mọi chuyện, rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Tình huống này là như thế nào?
Biên cương Thi Quỷ Hoàng Triều, sao tất cả bỗng nhiên đều ủng hộ Ủ Nguyệt công chúa Thi Quỷ hoàng triều, Thi Quỷ thần đô! Quốc sư phủ.
Phanh!
Thi Quỷ quốc sư bước ra khỏi phòng luyện công, trước cửa có một đám đệ tử đứng chờ.
- Sư tôn, ngài xuất quan sao? Vết thương đã đố chưa?
Một đệ tử tò mò hỏi.
Thi Quỷ quốc sư vặn vẹo đầu, thở dài một hơi:
- Vi sư đố rồi, 150 cân Thiên Đạo giám thị Phù Không Thạch? Hừ, Vương Khả đáng chết đã bị ám sát chưa?
- À..
Vẻ mặt đệ tử kia trở nên khó xử.
- Sao hả? Không phải đã kêu đại sư huynh của ngươi đi ám sát Vương Khả sao? Nó chính là thích khách giỏi nhất của Thi Quỷ hoàng triều, tài bắn cung siêu đẳng, bách phát bách trúng, chưa từng thua cuộc, nếu không ta cũng chẳng thu nó làm đệ tử, cho nó làm đại sư huynh, đến bây giờ còn chưa ra tay sao?
Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.
- Đại sư huynh đã chết!
Đệ tử kia cười khổ.
- Đã chết? Ám sát thất bại?
Sắc mặt Thi Quỷ quốc sư biến đổi.
- Trong lúc sư tôn bế quan, tin tức được báo là như vậy, lúc ấy... !
Đệ tử kia kể hết mọi việc.
- Ta kêu nó đi ám sát Vương Khả, nó đi bắn chết U Nguyệt công chúa làm gì? Mẹ nó, bị điên rồi à!
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt mắng.
Tuy rằng chính mình cùng U Nguyệt công chúa đứng ở hai mặt đối lập. Nhưng đi ám sát U Nguyệt công chúa thì dù cho Thi Quỷ quốc sư hắn một vạn cái lá gan hắn cũng không dám. U Nguyệt công chúa chính là con gái được Thiện Hoàng công nhận, nếu chết trên tay đồ đệ mình thì dù có là đệ nhất chiến thần cũng không bảo vệ được bản thân đâu.