- Chúng con cũng không có biện pháp, cảm xúc bá tánh đều bị chỉ phối, ai cũng ngăn không được!
Đệ tử kia cười khổ.
- Thái độ mấy phe khác thì sao? Người của Triệu gia giúp Vương Khả thổi phồng chuyện cũ tự biên của hắn, những phe phái khác chỉ ngồi yên không nhìn đến?
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt hỏi.
- Phe phái Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương đều không có động tĩnh!
Đệ tử kia nói.
- Bọn họ? Hừi Còn bên phía tiểu tử Diêm La hoàng triều thì sao?
Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.
- Bọn họ lên phố đi nói, còn cùng người của Triệu gia phe phái sảo lên, kết quả người của Triệu gia phe phái chửi một câu “một đám chó săn Diêm La hoàng triều, có tư cách gì quản chuyện của Thi Quỷ hoàng triều? Thi Quỷ nữ hoàng của chúng ta, há có thể để các ngươi vu tội sao?”, sau đó bá tánh chung quanh nháy mắt sôi trào lửa giận, tức khắc nhào lên cho bọn họ một trận đòn hiểm! Sau đó, không có sau đó... !
Đệ tử kia nói. Thi Quỷ quốc sư đen mặt:
- Nhất định là Vương Khả dạy cái kiểu chỉ mặt người khác chửi chó săn, chắc chắn là Vương Khả dạy, mẹ nó, này Triệu Võ Vương như thế nào đã bị Vương Khả thuyết phục? Như thế nào liền phối hợp Vương Khả như vậy? Đáng chết, đồ đáng chết!
- Sư tôn, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?
Kia đệ tử lo lắng hỏi.
- Bọn người công chúa U Nguyệt khi nào đến Thi Quỷ thần đô?
Thi Quỷ quốc sư trầm giọng hỏi.
- Không biết, bọn họ còn ở trên đường, đã đi gần một tháng!
Nhưng mà hiện tại cách Thi Quỷ thần đô càng ngày càng gần!
Đệ tử kia nhíu mày nói.
- Một tháng? Không nên, bọn họ không phải có tàu bay sao? Còn có, ngươi làm sao biết được cách Thi Quỷ thần đô càng ngày càng gần? Bọn họ còn nói cho ngươi lộ tuyến hành động của chúng?
Thi Quỷ quốc sư nhíu mày hỏi.
- Không, bọn họ đang đưa đám tù phạm chính đạo về nhà!
Đệ tử kia nói.
- Đưa tù phạm chính đạo về nhà? Ba mươi bốn nghìn tù phạm chính đạo về nhà? Đưa? Có ý tứ gì? Ý của ngươi là, Vương Khả mang theo U Nguyệt công chúa, tự mình đưa qua từng cái thành tr?
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nói.
- Vâng, trong một tháng này, mỗi ngày dừng lại ở một thành trì, buổi sáng đến, từ người của phe Triệu gia an bài. Người đến quan sát rất đông, thậm chí người ở thành trì gần đó đều đến xem lễ.
Giữa trưa tiến hành nghi thức, trong lúc nghi thức diễn ra thì công chúa U Nguyệt cùng Vương Khả còn sẽ có một hồi diễn thuyết, đồng thời uy hiếp các gia tộc trong thành không được ngược đãi những tù phạm chính đạo được cứu về. Vương Khả nói họ không phải là tù phạm chính đạo mà là anh hùng chính đạo, bọn họ vì những người khác đi chịu khổ chịu nạn trở về, nếu ai dám khinh thường, công chúa nhất định sẽ vì bọn họ làm chủ.
Họ bảo các thành chủ đối đãi tốt đối với những người này, không được làm cho bọn họ chịu ủy khuất! Còn nói về sau công chúa còn sẽ cứu càng nhiều anh hùng trở về!
Đệ tử kia nói. Thi Quỷ quốc sư tức khắc đau đầu.
- Tổ chức nghi thức? Có phải trước đó đã cho tuyên truyền khắp nơi không?
- Đúng vậy, trước rất nhiều ngày, người của phe Triệu gia đã tuyên truyền, đến lúc đó công chúa sẽ tự mình tới! Cho nên rất nhiều người đã sớm nhón chân mong chờ!
Đệ tử kia nói.sắc mặt Thi Quỷ quốc sư hoàn toàn thay đổi:
- Cái này, cái này không phải là đưa tù phạm chính đạo về nhà, đây là đi thu mua lòng người, đây là công thành đoạt đất từng thành trì một! Mẹ nó, bọn nó chỉ cần đi được một vòng, chẳng phải toàn bộ nhân tâm của dân chúng Thi Quỷ hoàng triều đều sẽ vô hết tay U Nguyệt công chúa hay sao? Vương Khả đáng chết, ngươi không thể bình thường một chút sao!
- Sư tôn, vậy giờ làm sao đây?
Đệ tử kia lo lắng hỏi.
- Còn làm sao bây giờ? Công chúa U Nguyệt còn chưa tới Thi Quỷ thần đô mà dân chúng Thi Quỷ hoàng triều đều bị thu mua dân tâm hết rồi thì còn có thể làm sao nữa? Mau, phát thiệp mời, thỉnh tứ đại phe phái đến Quốc sư phủ bàn chuyện, lại để Vương Khả lấn tới nữa, bọn họ còn tranh thiên hạ cái rắm! Chờ công chúa U Nguyệt đến Thi Quỷ thần đô, trực tiếp đăng cơ làm Nhân Hoàng sao? Mau, lấy bái thiếp đi mời người!
Thi Quỷ quốc sư quát.
- Tuân lệnh!
Một đám thuộc hạ tức khắc bận rộn lên.
Thi Quỷ hoàng triều, bên trong một đại thành trì gần Thi Quỷ thần đô.
Tại quảng trường lớn nhất trong thành, người người tấp nập hội tụ.
Thời khắc mong chờ của vô số người, một nhóm tù phạm chính đạo đang tụ tập gặp lại người nhà ở quảng trường, kể lể chuyện cũ mấy năm qua làm người ta thốn thức không thôi, cảm động rơi lệ.
Cách đó không xa, bên trong một tòa đại điện.
Vương Khả nhìn cảnh tượng huyện náo ở ngoài, thở dài:
- U Nguyệt, đợi một chút ra ngoài kéo phiếu, bản thảo đã cho ngươi xem qua, chúng ta đã diễn thuyết nhiều như vậy, hẳn là không sao chứ?
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Yên tâm! Nói nhiều ngày như vậy sao có thể không quen chứ.
Ú Nguyệt công chúa cười nói.
- Vậy thì tốt!
Vương Khả gật gật đầu.
- Lão Triệu, ngươi phụ trách giữ gìn trật tự, đừng có để người đến quấy rối giống mấy bữa trước nữa!
Vương Khả nhìn về phía Triệu Vũ Vương.
Triệu Vũ Vương thần sắc cổ quái nhìn về phía Vương Khả - Vương Khả, ta muốn hỏi một chút, chúng ta đều rời đi biên cương hơn một tháng, còn muốn đi từng cái thành trì trong bao lâu nữa? Khi nào mới đến thần đô!
- Đi Thi Quỷ thần đô làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Để cho công chúa lấy được sự ủng hộ của những phe phái khác nữa! bốn tên trữ quân kia cũng không phải dạng tốt lành gì, chúng ta không phải nên đến Thi Quỷ thần đô để tính toán sớm một chút sao?
Triệu Vũ Vương nhíu mày nói.
- Tại sao chúng ta phải cần sự ủng hộ của họ?
Vương Khả hỏi.
- Hả, vậy ý ngươi là sao? Chúng ta còn có bốn đối thủ mạnh, cứ thế mặc kệ?
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Lo cái gì? Chúng ta vì cái gì muốn đi Thi Quỷ thần đô? Bốn đối thủ mạnh gì, lão Triệu, ngươi phải nhớ kỹ, bọn họ chỉ là hổ giấy, thổi một phát liền bay, trữ quân cái gì chứ? Toàn là bọn họ tự phong! Là đám loạn thần tặc tử! Chúng ta đấu với họ làm chỉ?
Chúng ta càng không cần đi Thi Quỷ thần đô, chỉ cần Thi Quỷ hoàng triều nhân dân vạn người một lòng, đám loạn thần tặc tử kia chính là cái rắm!
Vương Khả giải thích nói.