Triệu Vũ Vương tức khắc lạnh run, mẹ nó, thế thì tứ đại quân doanh không phải bị phế mất à?
- Lão Triệu, ngươi phải biết rằng, gốc của Thi Quỷ hoàng triều là nhân dân, được dân tâm có cả thiên hạ, hết thảy phái phản động đều là hổ giấy! Tứ đại phe phái? Phi, chính là tứ đại loạn đảng mà thôi, bọn họ nếu sớm đầu hàng, U Nguyệt còn có thể tha cho bọn hắn một mạng, bằng không, căn bản chính là tự tìm đường chết!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Triệu Vũ Vương nhìn Vương Khả:
- Này, đây là kế hoạch tốt mà ngươi sớm nghĩ ra?
- Vương Khả giỏi nhất là được đằng chân lân đằng đầu, phía trước không đầu cho hắn đạp, hiện tại có Triệu Vũ Vương ngươi tự dâng đầu lên, hắn không đạp mới làm lạ!
Trương Chính Đạo một bên cười nói.
- Phi, cái gì được đằng chân lân đằng đầu, ngươi có biết nói chuyện hay không? Thi Quỷ hoàng triều vốn dĩ chính là của U Nguyệt, U Nguyệt làm như vậy không phải vì chứng minh chính mình có bao nhiêu ghê gớm, mà là muốn nói cho mọi người rằng đồ nàng mất đi, chắc chắn có thể lấy vẻ!
Vương Khả nói chuyện miệng mồm văng nước tứ tung.
Một đám người lau lau nước miếng bị văng lên trên mặt, mặt mày run rẩy nhìn Vương Khả khoác lác.
Mẹ nó, ngươi mặt dày còn không phải dựa vào đại danh của U Nguyệt công chúa, cùng sự ủng hộ toàn lực của phe Triệu Võ Vương sao? Không có phe Triệu Võ Vương, ngươi bắt đầu diễn giảng?
Diễn thuyết cái rắm!
- Thôi, lão Triệu, các ngươi phụ trách giữ gìn an toàn, ta cùng U Nguyệt muốn lên sân khấu! Các bá tánh đều chờ đến sốt ruột!
Người ta xếp vào trong đám người cũng đợi quá lâu rồi! Mọi người đều không dễ dàng, đừng làm cho người chờ quá mệt mỏi!
Vương Khả thúc giục nói.
Đám người Triệu Vũ Vương mặt mày cổ quái nhìn về phía Vương Khả, mở cái diễn thuyết thôi, ngươi còn muốn tìm thủy quân?
Ngươi quả nhiên là kẻ tái phạm!
- U Nguyệt, sửa sang lại một chút dung nhan, dùng hình tượng sặc số loá mắt nhất, làm bá tánh thét chói tai vì ngươi!
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Ừm, ta nghe ngươi!
U Nguyệt công chúa tức khắc cười hì hì đáp.
Có Vương Khả ở bên cạnh, tất cả đều có thể an tâm.
U Nguyệt công chúa soi gương sửa sang tóc tai một chút rồi mới cùng Vương Khả chậm rãi đi ra đại điện, đi về quảng trường cách đó không xa.
- Công chúa đến rồi, công chúa đến rồi! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết Trong đám đông ngay tức khắc có những tiếng hô đầy cảm xúc.
Mà biển người tấp nập bốn phía cũng theo những tiếng hô này cùng nhau hứng khởi kêu lên, nháy mắt như đám rơm được bậc lửa.
- Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuết - Công chúa Thi Quỷ hoàng triều của ta, vì cứu huynh đệ của ta, không tiếc liều chết thâm nhập tà ma hoàng triều, cửu tử nhất sinh cứu người!
- Thi Quỷ hoàng triều chúng ta được cứu rồi!
- Nữ hoàng vì hộ quốc, chịu đựng ủy khuất to lớn nhập ma, càng tự mình trục xuất, công chúa là người thừa kế nữ hoàng để lại cho chúng ta, chúng ta không thể lại làm công chúa chịu ủy khuất!
- Công chúa, ngài chịu ủy khuất rồi!
- Công chúa, ngươi về sau không cần lại đi! Ngươi lưu lại làm nữ hoàng đi, đừng làm cho loạn thần tặc tử làm loạn chúng ta!
- Công chúa, chúng ta không thể không có người !
Từng lời kêu gọi truyền đến từ bốn phương, bá tánh vừa kêu vừa nhìn đến công chúa đẹp như tiên nữ hạ phàm.
Mà Vương Khả đi theo công chúa nhìn trông có vẻ khá là ảm đạm.
Đương nhiên, Vương Khả cũng không thèm để ý hào quang của mình lúc này, vốn dĩ chính là cấp U Nguyệt làm lá xanh, chính mình cũng không cần tranh đoạt hào quang.
Vương Khả nhìn lời kêu gọi từ bốn phía, mặt lộ vẻ mỉm cười.
Nhưng bên trong nội tâm lại nhíu mày: “Tê, thủy quân lần này là ai tổ chức? Mẹ nó, kêu cũng quá phù phiếm! Muốn từ từ tới! Quá thổi phồng, dễ dàng mất khống chế! Chờ hôm nay diễn thuyết kết thúc, nhất định hảo hảo quản lý một chút, không thể bởi vì bất luận nhân tố bên ngoài nào mà xem nhẹ tầm quan trọng của kỹ thuật diễn! Vai phụ cũng cần kỹ thuật diễn!"
Bên ngoài thành trì Vương Khả chọn để diễn thuyết, trên một tòa núi lớn, giờ phút này có hơn trăm người đứng! Lúc này mấy trăm người cùng nhìn về phía Vương Khả xa xa ở nơi quảng trường trong thành. Ai cũng trầm mặc.
Đặc biệt khi nhìn đến Vương Khả mang theo U Nguyệt công chúa lên sân khấu, cùng biểu tình quá đà của đám đông bên dưới khiến mặt mày mấy trăm người đều giật giật một chút. Đồng thời nhìn về phía hai người cầm đầu.
Hai người cầm đầu không phải ai khác, đúng là Thi Quỷ quốc sư cùng đại thiện Tam Thái Tử Khương Bính.
- Tam Thái Tử, ngươi thấy được sao?
Sắc mặt Thi Quỷ quốc sư khó coi nói.
- Ta thấy được, đám người kia kêu cũng quá lố đi? Này, đây là người diễn kịch mà Vương Khả an bài đi?
Tam Thái Tử sắc mặt khó coi nói.
- Là có Vương Khả an bài, nhưng những lời khen quá đà kia cũng không phải giả! Là phát ra từ nội tâm!
Thi Quỷ quốc sư sắc mặt khó coi nói.
- Ngươi nói cái gì?
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư.
- Là thật sự, ta cố ý an bài người tra xét, ta cũng không nghĩ tới, ngắn ngủn hơn một tháng, đám người Vương Khả du tẩu qua các đại thành trì lại có hiệu quả lớn như vậy, không chỉ có chúng ta không nghĩ tới, tam đại phe phái khác chắc chắn cũng không ngời - Bọn họ... ?
Khương Bính nhíu mày nói.
- Bọn họ hôm nay cũng tới, là ta hẹn, ngươi xem, trên đỉnh núi bên kia là Tiền Võ Vương, trên đỉnh núi phía trước là Tôn Võ Vương!
Thi Quỷ quốc sư chỉ về hai cái đỉnh núi nơi xa.
Trên hai đỉnh núi đó cũng đứng đầy người, người cầm đầu đều có vó dáng khôi ngô, giờ phút này cũng có biểu tình phức tạp nhìn về phía quảng trường bên trong thành.
- Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương? Còn phe Diêm La hoàng triều đâu?
Khương Bính nhíu mày nói.
- Cũng tới, ở bên kia, ngươi nhìn về phía bên kia, nam tử áo vàng chống quyền trượng kia, hắn cũng tới!
Thi Quỷ quốc sư chỉ một đỉnh núi ở xa.
Khương Bính nhìn theo, quả nhiên, trên đỉnh núi là một nam tử áo vàng, hắn cầm một cái roi ngựa, nhìn qua cực kỳ soái khí, trên tay chống một cây quyền trượng màu đỏ, ánh mắt bình thản nhìn về phía quảng trường bên trong thành, dường như cảm nhận được có người nhìn chăm chú hắn, nam tử kia bỗng nhiên xoay đầu nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư cùng Khương Bính.