Tức khắc, quần chúng bá tánh trở nên giận giữ vô cùng, làm đám người vừa đi không xa cạn lời, cái này cũng chưa tính kích động dân ý sao?
- Các vị, xin bình tĩnh!
Vương Khả kêu lên.
Bá tánh đang giận giữ mới chậm rãi an tĩnh xuống - Công chúa đã nói với ta rồi, lần này nàng quả thật muốn tranh cử hoàng vị của Thi Quỷ hoàng triều, muốn kế thừa quốc gia nữ hoàng lưu lại. Nàng không phải tham quyền thế, mà là muốn mang đến hạnh phúc cho nhân dân thi quỷ! Nhân dân vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng công chúa! Cho nên, công chúa không muốn làm bất kì người dân nào bị thương tổn! Không sai, nhờ có các ngươi, mà chúng ta không sợ đâm người vừa rồi, có các ngươi, chúng ta nghĩa vô phản cố! Chỉ là hẳn mọi người cũng thấy được, lần này bọn họ tới đều là tinh anh, đều là cường giả, tứ đại Võ Thần cảnh, nguyên thần cảnh càng có không ít, một khi đàm phán thất bại, dẫn phát chiến tranh, hậu quả sẽ thế nào?
Vương Khả hỏi.
Bá tánh nhìn về phía Vương Khả.
- Một khi dẫn phát chiến tranh, gặp tai ương sẽ là các ngươi!
Công chúa không cần các ngươi vì nàng mà hy sinh, công chúa muốn các ngươi sống sót, muốn các ngươi sống thực tốt, muốn các ngươi vạn thọ vô cương, muốn các ngươi bình bình an an! Dù chính mình chịu ủy khuất, cũng không tiếc!
Vương Khả cao giọng kêu lên.
Người của tứ đại thế lực do Trương Chính Đạo dẫn dắt rời đi đều cứng người, cùng nhìn về phía tên Vương Khả không biết xấu hổ kia đang không ngừng vu tội cho mình.
- Đồ lươn lẹo chết tiệt!
Có người hùng hùng hổ hổ.
- Tên này chán sống rồi à!
- Đáng chết, ai muốn thương tổn bá tánh? Vương Khả ngươi nói hươu nói vượn cái gì?
Một đám người đen mặt nhìn về phía Vương khả đang diễn thuyết đến tràn trề cảm xúc trên đài cao, hận không thể đi lên liều mạng cùng Vương Khả.
Nhưng giờ phút này đã không còn kịp rồi, bởi vì bá tánh bốn phía đã nghe đến cảm động, nhiệt huyết sôi trào.
- Công chúa, ta sẽ sống chết cùng người!
- Công chúa, chúng ta sẽ không để người chịu ủy khuất - Bọn họ nếu là dám làm công chúa bị thương, ta sẽ kêu gọi toàn gia tộc, giết hết đám tứ đại thế lực đang làm việc trong thành, gặp người nào giết người đó!
- Không sai, chúng ta đánh không lại bọn họ, vậy chúng ta sẽ nhổ sạch gốc của bọn họ, từ giờ tứ đại thế lực sẽ là kẻ thù chung của chúng ta!
- Dám làm công chúa bị thương, chúng ta sẽ trả thù!
Lại một lần nữa, dưới sự dẫn dắt của đám người do Vương Khả dàn xếp, vô số bá tánh lập tức lòng đây căm phẫn.
- Đa tạ các vị, có các ngươi ở đây, chúng ta liền an tâm rồi, xin mọi người trật tự rời đi!
Vương Khả cúi đầu chào bá tánh.
U Nguyệt công chúa cũng đối với bá tánh bái chào.
Trong tiếng ủng hộ của bá tánh, Vương Khả mới mang theo công chúa lui về hướng đại điện cách đó không xa.
Bá tánh cũng có tự xuống sân khấu, nhưng giờ phút này trong lòng đã hừng hực lửa giận.
Triệu Võ Vương dường như đoán được Vương Khả sẽ có hành động, nên sau khi an bài thủ hạ duy trì trật tự, cũng đi theo Vương Khả đến đại điện.
Đám người Trương Thần Hư, Mộ Dung lão cẩu, cũng vội vàng xử lý xong việc dở dang, nhanh chóng hội hợp cùng Vương Khả ở trung tâm đại điện cùng thương lượng xem nên đối phó với tứ đại thế lực như thế nào.
Bên trong đại điện, cánh cửa đóng chặt! Nhóm Vương Khả, U Nguyệt, Triệu Võ Vương, Mộ Dung lão cẩu tề tụ.
- Sắp xếp ổn thỏa chưa?
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo.
- Yên tâm, bọn họ đều ở lại! Ta sắp xếp rồi!
Trương Chính Đạo nói - Vậy là tốt rồi!
Vương Khả gật gật đầu.
- Vương Khả, ngươi hẹn đàm phán vào buổi tối là có ý gì?
Mộ Dung lão cẩu hiếu kỳ nói.
- Không có gì, chỉ là sắp xếp họ trước rồi chúng ta cùng nhau thương lượng xem xử lý như thế nào thôi!
Vương Khả nói.
Mọi người cạn lời nhìn Vương Khả, ngươi vừa nói chắc như đỉnh đóng cột, chúng ta còn tưởng rằng ngươi có kế sách gì cơ đấy!
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Cả tứ đại phe phái đều tới, thế tới rào rạt, ta không ổn định họ trước lố có đàm phán thất bại thì đánh nhau thật à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng có vô số bá tánh chắc bọn họ cũng không dám làm liều đâu chứ?
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Cái gì không dám xằng bậy? Bá tánh ngăn thế nào được, bọn họ thực lực như nào, chúng ta thực lực ra sao? Vừa nãy đàm phán, cho dù chúng ta đưa ra ưu đãi gì cũng chỉ cho họ chính danh thôi! Bọn họ là loạn đảng, hiểu chưa? Đừng cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để mang danh đạo nghĩa!
Vương Khả nói.
- Nhưng hiện tại thì có gì khác đâu, ngươi đáp ứng đàm phán rồi còn gi!
Trương Thần Hư cổ quái nói.
- Ta bị ép buộc, chúng ta là vì bá tánh, không nghe câu cuối ta nói à? Để bá tánh không bị hại chúng ta mới thỏa hiệp! Như thế, dù kết quả đàm phán ra sao cũng có thể không tính toán gì hết!
Vương Khả giải thích nói.
Mọi người đen mặt, ngươi chơi xấu mới cố ý kéo dài tới buổi tối chứ gì?
- Vẻ mặt gì đấy? Chúng ta là một phe mà cả đám nhìn chằm chằm ta làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Mọi người mặt lộ vẻ cổ quái.
- Vương Khả, ngươi định nói với bọn họ như thế nào?
Triệu Võ Vương trầm giọng nói.
~ Nói? Nói cái rắm, ai bảo phải nói với họ? Không thấy bọn họ đều đã tìm tới cửa sao? Căn bản không nói được!
Vương Khả nói.
- Sao lại không nói được? Ngươi vừa rồi không phải nói... !
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Lão Triệu, ngươi cũng đừng nóng vội, bọn họ tìm tới cửa chứng minh cái gì? Chứng minh bọn họ đã sắp cùng đường, muốn chó cùng rứt giậu, không tới đàm phán sẽ không có cơ hội đoạt đích, trong khoảng thời gian này chúng ta đi kéo phiếu ở các đại thành trì sẽ ép họ vào tuyệt lộ! Chúng ta đạt được ưu thế lại chắp tay nhường cho bọn họ một bộ phận ư? Vui đùa cái gì vậy!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vậy buổi tối làm sao bây giờ?
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Cho nên chúng ta nghĩ cách xem! Mọi người cùng nhau thương lượng!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi vừa đáp ứng Hoàng Soái Phi để hắn cùng ta đơn độc tâm sự?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
- Sao có thể, sao ta lại có thể để ngươi đơn độc cùng sắc phôi kia được? Ta không bị điên!
Vương Khả tức khắc nói.