Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1603 - Chương 1604: Chúng Ta Là Người Một Nhà

Chương 1604: Chúng ta là người một nhà

- Quốc sư, ngươi đừng kích động, chúng ta đang nói chuyện Thiện Hoàng gia sự, ca ca, muội muội, em rể tâm sự về cha vợ của ta, ngươi kích động cái gì?

Vương Khả nói.

- Đó không phải gia sự! Ngươi đang hoán đổi khái niệm, chúng ta tới đàm phán việc tranh cử lần này, ngươi lại nói Thiện Hoàng chỉ lệnh, hừ, ngươi cho rằng đăm ba câu của ngươi là có thể khiến bọn họ nguyện trung thành ngươi ư?

Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.

- Ta không nghĩ như vậy, các quan viên họ gia nhập đại thiện, ta cũng biết ngươi nỗ lực rất nhiều, nhưng không phải chỉ nỗ lực là được! Còn có tam đại phe phái khác vẫn như hổ rình mồi, nếu hai nhà chúng ta không thể đoàn kết nhất trí, kết quả là cho tam gia bọn hắn nhặt tiện nghi, đến lúc đó làm sao bây giờ? Chúng ta nháo túi bụi, lưỡng bại câu thương, tam đại phe phái bọn họ được nhân hoàng chỉ vị, các ngươi làm sao bây giờ? Ta và U Nguyệt không sao cả, vỗ mông chạy lấy người, ta là Lễ Bộ thị lang đại Thiện Hoàng triều, đại chiến thần Chiến Thần Điện, U Nguyệt vẫn là công chúa Thiện Hoàng sủng ái! Các ngươi thì sao? Chắc chắn các ngươi không thể ở thi quỷ hoàng triều rồi, đi đại Thiện Hoàng triều ư? Bởi vì không ủng hộ công chúa, bị Thiện Hoàng ghi hận, các ngươi cũng không có lợi ích gì, không lấy lòng cả hai mặt, ta cũng không biết các ngươi định làm gì nữa?

Vương Khả nhìn về phía một chúng quan viên.

Chúng quan viên sắc mặt cứng đờ, trong lúc nhất thời, có người bỗng nhiên nóng nảy, một đám nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư.

- Các ngươi không phải nhìn Thi Quỷ quốc sư, xem hắn cũng vô dụng, một khi chúng ta lưỡng bại câu thương, Thi Quỷ quốc sư có thể đi Chiến Thần Điện ôm đùi sư tôn hắn, nhưng Chiến Thần Điện xét duyệt đệ tử rất nghiêm khắc, các ngươi còn có thể đi theo quốc sư đi Chiến Thần Điện ư? Còn có thể mang theo gia tộc các ngươi từ bỏ tổ nghiệp, đi đại thiện lang bạt kỳ hồ? Sau đó lại bị đại chiến thần ta chèn ép không ngừng, đó vẫn còn là cuộc sống cho con người ư?

Vương Khả khuyên nhủ.

Một chúng quan viên nghẹn họng nhìn Vương Khả trân trối. Sao bị ngươi nói giống như kết cục chúng ta đối nghịch với ngươi sẽ quá thê thảm nhỉ?

- Vương Khả, ngươi đang nói quá lên đấy, ngươi cho rằng chúng ta sẽ sợ ngươi à?

Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.

- Ta chưa nói sợ, ta chỉ là nói nếu chúng ta lưỡng bại câu thương sẽ bị người khác nhặt tiện nghi! Các ngươi không thấy hôm nay chỉ có ta và U Nguyệt tới thôi sao? Các ngươi không nhìn ra nguyên do à?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Nguyên nhân gì?

Khương Bính trầm giọng nói.

- Là thành ý, biểu đạt thành ý hợp tác cùng các ngươi! Các ngươi là phái đại thiện, ta và U Nguyệt cũng là đại diện cho Thiện Hoàng ý chí, đó không phải người một nhà sao? Chúng ta là người một nhà, vì sao lại phải chiến đấu? Tam đại phe phái khác mới là người ngoài, chúng ta phải nhất trí đối ngoại! Đúng hay không?

Vương Khả nhìn về phía mọi người.

Mọi người cứng đờ, cùng nhìn về phía quốc sư. Người một nhà?

- Vương Khả, ta và ngươi cũng không phải là người một nhà!

Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.

- Ngươi và ta có phải người một nhà hay không không sao cả, chư vị quan viên trong điện cùng ta là người một nhà là được!

Các ngươi phải hiểu một chút, là Tam Thái Tử hay là U Nguyệt công chúa trở thành thi quỷ nhân hoàng, phái thân thiện các ngươi mới có ngày lành! Một khi U Nguyệt và Tam Thái Tử đều tranh cử thất bại, các ngươi phải trôi giạt khắp nơi, lang bạt kỳ hồ, cho nên đối với các ngươi, ủng hộ công chúa và Tam Thái Tử đều giống nhau, các ngươi đứng đây làm gì? Xuất phát từ ích lợi, chúng ta không phải người một nhà sao?

Vương Khả nhìn về phía chúng quan viên.

Chúng quan viên một đám trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, là như thế sao? Chúng ta là người một nhà? Hình như có đạo lý!

Chúng ta là người một nhà!

Một đám người trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, sao lại cùng ngươi tới mức này?

- Vương Khả, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Ai cùng ngươi là người một nhà?

Thi Quỷ quốc sư trừng mắt quát.

- Quốc sư, ngươi kích động cái gì? Ta không nói chuyện với ngươi, Tam Thái Tử mới là này người đứng đầu quan viên phái thân thiện, ngươi có phải đâu, ngươi kêu cái gì?

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư.

- Ta thấy ngươi đảo lộn thị phi thì có! Ngươi muốn dẫn dắt ý nghĩ của chúng ta? Vương Khả, ta vừa rồi cho ngươi hai con đường, rốt cuộc là công chúa từ bỏ tranh cử hay là đi thi quỷ thần một chuyến?

Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.

Vương Khả nhìn mắt Thi Quỷ quốc sư, lại nhìn mắt Khương Bính:

- Tam Thái Tử, đừng để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục tâm sự đi!

Thi Quỷ quốc sư:

Ngươi mẹ nó coi ta là người chết à? Ta đang nói với ngươi, ngươi mẹ nó không nghe thấy?

- Vương Khả, ngươi nói đến nói đi chính là muốn ta từ bỏ tranh cử nhân hoàng, ủng hộ U Nguyệt? Hừ, mặc kệ ngươi nói ba hoa chích choè cỡ nào cũng vô dụng thôi, ta nhất định phải có được nhân hoàng chỉ vị!

Khương Bính lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.

- Ngươi cũng đừng kích động, chúng ta còn không phải là tới đàm phán sao? Nói sao, muốn tâm bình khí hòa, ngươi có suy nghĩ của ngươi, không thành vấn đề, chúng ta cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng là được, đừng nóng vội, làm người phải có lòng dạ, chúng ta cứ từ từ tâm sựt Vương Khả nói.

Khương Bính đen mặt nhìn về phía Vương Khả, lòng dạ này biến thành lời ca ngợi?

- Ý kiến của ta à, thi quỷ nhân hoàng chỉ vị này tốt nhất là chọn ngươi hoặc U Nguyệt! Ta cảm thấy mọi người đều không ý kiến gì đi? Chư vị quan viên, chư vị đại nhân, các ngươi cảm thấy ta nói sai gì không? Ít nhất trong chuyện này có phải chúng ta là người một nhà hay không?

Vương Khả nhìn về phía chúng quan viên.

Chúng quan viên nhìn nhìn Thi Quỷ quốc sư, lại nhìn nhìn Vương Khả. Lời này thật ra không sai. Chúng ta là phái thân thiện, công chúa và Tam Thái Tử đều là Thiện Hoàng nhỉ nữ, bọn họ ai làm nhân hoàng đều tốt hơn là bị người khác chiếm tiện nghi.

- Nếu như vậy, kỳ thật rất nhiều chuyện lại trở nên dễ nói! Ta biết các ngươi lần này tới vì cái gì, còn không phải là xem U Nguyệt và ta diễn thuyết khắp nơi, không ngừng kéo phiếu, tạo thành áp lực cho các ngươi sao?

Bình Luận (0)
Comment