Buổi Tối Tốt Đẹp
Vương Khả cảm giác trong lòng nặng nề, hiện tại mình và Bắc đổ thần còn chưa trở mặt, hắn đang cố nén, nếu như mình cự tuyệt nữa, hắn sẽ thật sự vạch mặt, ra tay đánh nhau! Tuy nói đánh lên, ai thắng ai thua còn không biết, nhưng khẳng định bên ngoài Bắc đổ thần còn có rất nhiều người giúp. Trở mặt? Sẽ bất lợi cho chính mình!
- Được, vậy thì cám ơn mỹ ý của huynh đệ!
Vương Khả chỉ có thể cảm kích nói.
Vương Khả nói một câu, dưới cái nhìn của Bắc đổ thần, giống như nghe được tiên âm. Thật không dễ dàng mà, thiếu chút nữa Bắc đổ thần đã vạch mặt động thủ.
Tuy nói có thể đánh Vương Khả bất tỉnh. Nhưng, mục đích của đàn chủ là vu oan Vương Khả, muốn để Vương Khả bị vu oan một cách hoàn hảo vô khuyết, ngộ nhỡ Vương Khả xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở về làm sao vu oan? Vu oan một người chết, hoặc là vu oan một người trọng thương, có ý nghĩa sao?
Giờ phút này, Bắc đổ thần nghe thấy Vương Khả đồng ý, lập tức mừng rỡ như điên.
- Tốt, tốt, Vương huynh đệ, vậy ta đi trước, không quấy rầy các ngươi, ha ha ha! Ngươi yên tâm, ta đã cho ngươi khóa cửa phía ngoài lại, cam đoan không người đến quấy rầy ngươi, ha ha ha!
Bắc đổ thần quay đầu liền chạy ra khỏi gian phòng.
- Cứu!
Bắc đổ thần không kịp chờ đợi đóng cửa lớn lại, hơn nữa còn khóa trái.
Làm xong tất cả, Bắc đổ thần mới thở dài một hơi.
- Mẹ nó, tính kế tên Vương Khả này thật tốn sức! Thế nhưng, hiện tại tốt rồi, kết thúc, ha ha!
Bắc đổ thần cảm thấy may mắn, nhanh chóng rời đi.
...
Trong phòng!
Vương Khả đưa mắt nhìn Bắc đổ thần rời đi, nhíu chặt lông mày, hiển nhiên, mời mình đến gian phòng này, cũng là tính toán của nhóm tà ma.
Làm sao bây giờ? Ở lại đây chờ sao?
Không được, ta phải làm ra phản kích. Ít nhất không thể đợi ở trong gian phòng này, để bọn hắn đạt được gian kế.
Làm sao ra ngoài? Không thể đi cửa chính!
Chỉ thấy, Vương Khả lấy ra một đôi pháp bảo hình cái xẻng, cẩn thận nghiên cứu đất trong sơn động một lần, nhớ lại làm sao đào ra địa đạo tốt nhất. Vương Khả phải dùng đến bản lĩnh giữ nhà ngày xưa. Đào địa đạo, ra ngoài!
- Đương đương đương... !
Vương Khả đổ mồ hôi đào vách tường bên trong sơn động, muốn từ bên cạnh ra ngoài. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Đặc biệt là vị nhị sư huynh đang cúi đầu, tóc tai bù xù kia.
Nhị sư huynh nảy sinh tử chí, nhưng trước khi chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng, mặc dù xương tỳ bà bị xuyên qua, hạ phong cấm, bản thân không cách nào vận dụng pháp lực, nhưng nhị sư huynh còn có một cái bí pháp, có thể sắp chết phát ra một kích cuối cùng.
Nhị sư huynh chuẩn bị thật lâu, chỉ đợi tà ma tiến lên.
Nhưng hai tên tà ma này giày vò khốn khổ nửa ngày, cũng không tìm đến mình. Trong miệng mình áp súc một ngụm bí pháp chân khí, các ngươi đến đi?
Đợi rất lâu, rốt cục, hai tên tà ma cũng nói xong. Một tên dậm chân rời đi. Một tên khác ở lại.
Một tên tà ma sắp tới?
Nhị sư huynh đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận, cúi đầu, chỉ đợi hắn tới gần, phun ra chân khí tiễn, nhất kích tất sát, đồng quy vu tận.
Thế nhưng, thế nhưng cái âm thanh đinh đinh đương đương quỷ quái kia là gì?
Nhị sư huynh chật vật ngẩng đầu nhìn lên, tên tà ma kia đang đào tường?
Đào tường? Ngươi đào tường, vậy ngụm chân khí ta ngậm trong miệng phải làm sao bây giờ? Ta sắp nhịn không nổi nữa rồi?
Ngươi đang làm gì? Ở thời khắc mấu chốt này, ngươi còn muốn làm một cái tủ âm tường cho gian phòng sao?
Đại lao Thần Long đảo, gian phòng trong sơn động!
Vương Khả dùng pháp bảo hình cái xẻng, đổ mồ hôi như mưa đào vách tường sơn động.
- Nhanh, nhanh, rất nhanh sẽ có thể đào đi qua!
Trong mắt Vương Khả tràn đầy mong đợi đào bới.
Miệng nhị sư huynh Thiên Lang Tông cách đó không xa phồng lên, trong thời gian ngắn phải phun chân khí ra, bằng không miệng cũng sẽ bị chân khí làm đau nhức.
Hắn khác với tu chân giả bình thường, người khác có thể tùy thời thu chân khí vào đan điền, nhưng nhị sư huynh bị nhóm tà ma cấm chế, căn bản không thu về được, ngậm ở trong miệng như này rất khó chịu?
- Ta chỉ là muốn chết, ngươi qua đây đi! Ở kia đào tủ âm tường làm gì, lại còn đào sâu như thế nữa!
Lòng nhị sư huynh nóng như lửa đốt.
Nhưng tên tà ma trước mắt lại không có chút tâm tư quay lại nào.
Nhị sư huynh:
-...
Miệng nghẹn đau nhức, sắp không nhịn nổi nữa, làm sao bây giờ? Nhị sư huynh bi phẫn không thôi.
Muốn chết, cũng khó khăn như thế sao?
Cuối cùng, không chịu được, miệng rò rỉ ra một chút chân khí.
- Phốc !
Thanh âm êm ái quanh quẩn ở trong phòng, khiến Vương Khả đang đào địa đạo phải dừng lại, Vương Khả quay đầu trừng mắt liếc nhìn nhị sư huynh, tiếp theo có chút ghét bỏ che cái mũi lên.
Dù sao cũng là đồng môn sư huynh, không tiện chỉ trích, được rồi được rồi, tiếp tục đào địa đạo.
Vương Khả không để ý tới nhị sư huynh, nhị sư huynh lại trừng mắt xấu hổ giận dữ. Vừa nãy là chân khí trong miệng ta bắn ra, ngươi bịt mũi là có ý gì?
Vương Khả tiếp tục đào địa đạo, đào, đào, Vương Khả càng ngày càng hưng phấn, bởi vì chất đất thay đổi, nói rõ địa đạo thông không còn xa nữa.
Tất cả đều đang phát triển về hướng tốt, có điều nhị sư huynh ở một bên hơi quá đáng, lúc trước 'Phốc' một tiếng, Vương Khả đã nhịn, nhưng ngươi liên tiếp phát ra âm thanh 'Phốc' như thế, là hơi quá đáng rồi. Còn chưa hết sao?
Mặc dù Vương Khả không ngửi thấy mùi gì khác thường, nhưng, trên tâm lý vẫn rất khó chịu. Nếu không phải ngươi là nhị sư huynh, ta đã sớm đánh ngươi ngất xỉu, mẹ nó! Không thấy ở đây còn có người khác sao? Có chút công đức nào hay không vậy!
Vương Khả cắm đầu đào tường, ngụm chân khí của nhị sư huynh, cũng sắp rỉ sạch sẽ! Mẹ nó, muốn chết sớm một chút cũng không làm được, vì sao chứ? Ngươi làm cái gì không đến?
Chẳng lẽ ngụm chân khí này thật sự phải lãng phí sao?
Không được, không được, đây là chân khí ta tự hao tổn sinh ra, không thể để rò rỉ sạch sẽ được, ít một chút thì ít một chút, uy lực nhỏ cũng được. Tà ma, nhận lấy cái chết đi!
- Phốc!
Lần này nhị sư huynh, dùng chân khí còn thừa bọc lấy máu tươi, bỗng nhiên phun về phía Vương Khả, trong nháy mắt, một đạo huyết tiễn bay thẳng đến gáy Vương Khả.