Khương Bính còn không có phản ứng lại đây sao lại thế này, trong đầu nháy mắt một tiếng sét đánh giữa trời quang.
Oanh cat Một hương vị tanh tưởi nháy mắt làm Khương Bính trợn mắt, cả người run rẩy lên.
- ÔI Trong, Triệu Vũ Vương buông lỏng kiềm chế, Khương Bính nháy mắt quỳ rạp trên mặt đất, nôn mửa không ngừng.
- Qe, Vương Khả, ta muốn mạng ngươi, ngươi cái này..., ọe! mẹ ngươi, ọe!
Sau khi nôn mửa không ngừng, Khương Bính suýt nôn cả mật vàng.
- Ách, chúng ta giống như hiểu lầm Tam Thái Tử, hắn thật là tới báo tin!
Vương Khả sắc mặt cứng đờ.
Thần sắc mọi người cổ quái nhìn Vương Khả.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Vừa rồi các ngươi cũng không ngăn cản, cho phép Tam Thái Tử nghiệm thân, các ngươi đều có phần!
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía mọi người.
Xôn xao!
Người chung quanh lập tức Iui ra phía sau một bước, rời đi Vương Khả một khoảng cách.
- Không liên quan chúng ta, Tam Thái Tử, oan có đầu nợ có chủ, là Vương Khả hố ngươi!
Mộ Dung lão cẩu lập tức nói.
- Không sai, đều là Vương Khả, ta chỉ là vừa lúc bị ép, không liên quan đến ta!
Triệu Vũ Vương cũng lập tức kêu lên.
- Tam Thái Tử, ta mấy ngày trước cũng là người bị hại, ta nôn còn ghê hơn ngươi! Chúng ta đều bị Vương Khả hố thảm!
Trương Chính Đạo nói.
Một đám người liều mạng chối bỏ quan hệ.
Khương Bính nôn mửa không ngừng, một đầu lửa giận trừng về phía Vương Khả:
- Ngươi bệnh tâm thần sao, ngươi nhét thứ gì vào miệng ta?
Qe, ngươi không có cách khác sao, ọe ! Bổn Thái Tử muốn giết ngươi !
- Tam Thái Tử, ta, ta cũng là người bị hại! Không liên quan chuyện của ta!
Vương Khả lập tức tang thương nói.
Giờ khắc này, trừ bỏ U Nguyệt công chúa bật cười, những người khác đều nhìn chằm chằm Vương Khả.
Mẹ nó, lời không biết xấu hổ như vậy, ngươi cũng nói ra khỏi miệng được? Ngươi bị hại cái rắm, ngươi chính là người đi hại, đều là ngươi rảnh quá kiếm chuyện!
Mấy ngày sau, ở ngoài Thi quỷ thần đô. Một đám người áo đen đứng xa xa nhìn thành trì to lớn kia.
- Vương Khả, ngươi thật đúng là đủ dây dưa, ta năm ngày trước liền đi báo tin cho ngươi, ngươi lại dây dưa cho tới hôm nay mới đến Thi quỷ thần đô?
Trong đám người áo đen, Khương Bính trừng mắt nhìn về phía một tên áo đen khác.
Một tên áo đen khác tự nhiên chính là Vương Khả.
- Chúng ta nhiều công chuyện lắm, đã hẹn tốt thời gian biểu điễn, sao lại có thể tùy tùy tiện tiện thay đổi? Dây dưa mấy ngày để an bài cho xong!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đánh rắm, ngươi ban ngày diễn thuyết, buổi tối lặng lẽ lại đây, dây dưa cái rắm? Còn biểu diễn? Chờ không có ngự tỉ thì người co đống thời gian khóc lóc luôn!
Khương Bính trừng mắt nói.
- Ngươi thì biết cái gì, ta không cần suy xét? Vạn nhất có mai phục làm sao bây giờ? Nói nữa, nhiều năm như vậy ngự tỉ không mất, còn kém mấy ngày nay?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi mẹ nó còn hoài nghi có mai phục? Ta còn không có tìm ngươi tính sổ đâu, lúc trước ngươi cho ta ăn cái gì?
Ngươi có biết ta nôn tới mức nào không?
Khương Bính gầm rú.
- Thôi, Tam ca, chúng ta đều tới rồi, thừa dịp còn tối, mang ngự tỉ đi!
U Nguyệt công chúa lập tức hoà giải nói.
- U Nguyệt, đêm hôm khuya khoắt, chúng ta còn mặc áo đen làm gì? Nhìn thấy liền thấy, ngươi sợ cái gì?
Khương Bính nhìn Vương Khả nói.
- Đồng phục thống nhất, đến lúc đó không dễ dàng nhìn lâm rồi, y phục đều là đặc chế, đến lúc đó dễ phân biệt! Hơn nữa, lần này chúng ta tới làm đại sự, mặc đồng phục thống nhất càng có cảm giác trang trọng!
Vương Khả nói.
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, cảm giác trang trọng em gái mi, tới trộm đồ vật còn muốn đồng phục trang trọng thống nhất?
- Vương Khả, phía trước chính là Thi quỷ thần đô!
Mặt mày U Nguyệt công chúa hoài niệm nói.
Mọi người nhìn đến, liền thấy phía trên trời cao, có một cái thật lớn công đức hải, chứa đầy vô số công đức.
Nhìn thấy những công đức đó, hai mắt Vương Khả lập tức sáng lên, U Nguyệt nói, đến lúc đó toàn bộ cho ta, đây là muốn giàu rồi? Giàu to luôn? Chính mình rốt cuộc không cần lại bị hoả táng.
- Động thủ sao?
Một bên Triệu Võ Vương trầm giọng hỏi.
Vương Khả lúc này mới phục hồi tỉnh thần, lần thứ hai nhìn về phía thành trì nơi xa, giờ phút này ánh trăng sáng tỏ, trong thành tuy rằng có thủ thành đại trận che đậy tầm mắt, nhưng, vẫn là có thể nhìn đến bên trong một ít hình ảnh mờ ảo.
Lại nhìn thấy, ở phía bắc bên trong Thi quỷ thần đô có một quan tài khổng lồ màu tím to lớn như núi cao, đặt ở bên trong thành trì có về làm cho toàn bộ thành trì đều âm khí dày đặc.
- Tê, thật lớn quan tài? Đây là cái gì linh đường?
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Vương Khả, ngươi quên rồi? Chúng ta đã nói với ngươi, đó chính là vị trí của hoàng cung, cái này gọi là tam trọng quan đại trận, tam trọng quan đại trận bao vây hoàng cung, làm người vô pháp bước vào trong đó!
Triệu Vũ Vương đứng bên cạnh mở miệng nói.
- Nơi đó chính là hoàng cung? Vương Khả trừng mắt nhìn quan tài màu tím to lớn kia.
Tam trọng quan đại trận? Này mẹ nó, vẫn là Vương Khả lần đầu tiên nhìn đến. Mẹ vợ này của ta cũng thật có phẩm vị!
- Chúng ta chính là phải đi vào bên trong quan tài kia!
Triệu Vũ Vương bổ sung nói.
Vương Khả thần sắc một trận cổ quái.
- Yên tâm, có ta ở đây, có thể dễ dàng vào được!
Ủ Nguyệt công chúa cười nói.
- Hừ, các ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta tận mắt nhìn thấy, Hoàng Soái Phi, quốc sư đã lặng lẽ tiến vào rồi!
Khương Bính trầm giọng nói.
Mặt mày Vương Khả nghiêm lại:
- Được, chúng ta bắt đầu xuất phát đi, vào thành, nhập quan!
- Bên kia cửa thành, ta đã phái ra người của pheTriệu gia làm tốt chuẩn bị, trực tiếp qua đi là được!
Triệu Vũ Vương nói.
- Nhìn thấy không, không có mấy ngày nay giảm xóc, lão Triệu bên này có thể an bài tốt thông đạo sao?
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
- HừI Khương Bính hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Vương Khả.
Đoàn người bay về phía cửa thành.
Triệu Vũ Vương phát đi một cái tín hiệu.
Tạch Tạch Tạch!
Người của phe Triệu Võ Vương lập tức động thủ, bịt kín miệng các thủ vệ tướng sĩ khác, phong bế tu vi bọn họ, giúp bọn Vương Khả không tiếng động nào lặng yên vào thành.