- Thủ đoạn hay đó, chặt đứt tâm mạch của ngươi, ngươi còn có thể sống? Người tuyết bất tận, người tuyết bất diệt?
Ma Tôn lạnh lùng nói.
Liền thấy, bộ vị bị xuyên thủng trên người tuyết ma lại được đại tuyết bao trùm, tu bổ dựng lên lại.
- Hắc Liên Thánh Sứ, nếu không phải bản thể lúc trước của ta bị thương, nếu không phải hai cái phân thân nguyên thần của ta còn chưa kịp hoàn toàn tu bổ thân hình ta, ngươi không có khả năng tổn thương đến ta! Có bản lĩnh, chờ ta chữa thương xong lại đến đánh một trận!
Bạch Liên Thánh Sứ cả kinh kêu lên.
- Không cần, ngươi dù có chữa thương kết quả cũng giống nhau, vừa rồi không có thể giết ngươi, lần này nhìn xem Niêm Hoa Chỉ của ta như thế nào!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, Ma Tôn bày ra điệu bộ cầm hoa.
- A Nan, Già Diệp bảo vệ, Niêm Hoa Chỉ!
Ma Tôn trầm giọng nói.
Liên thấy, đầu ngón tay Ma Tôn không còn phóng ra kích quang mà là một quầng sáng hình cầu màu đen nở rộ trên đầu ngón tay Ma Tôn. Cách rất xa, đều có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa một cổ lực lượng mênh mông đến mức tận cùng.
- Đây là pháo quang kịch sao? Tia quang kích biến thành pháo quang kích? Lực lượng Ma Tôn lần này thật khủng khiếp!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Đối diện Niêm Hoa Chỉ, sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ đột nhiên cuồng biến, cảm giác tử vong bao phủ toàn thân hắn, giờ khắc này hắn lại không có nổi một tỉa muốn phản kháng.
- Không, đừng giết ta, ta là Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không thể giết ta!
Bạch Liên Thánh Sứ biến thành người tuyết cả kinh kêu lên.
- Đã muộn!
Ma Tôn lạnh giọng lấy tay điểm ra Niêm Hoa Chỉ.
- Không, không!
Bạch Liên Thánh Sứ quay đầu chạy trốn.
- Dừng tay!
Trên mặt biển nơi xa mặt tức khắc truyền đến một tiếng kêu gọi.
- Tử Liên Thánh Sứ, cứu ta, ta có chuyện quan trọng phải bẩm báo Tứ liên nhân hoàng, chúng ta đều bị Vương Khả lừa, Vương Khả hắn !
Bạch Liên Thánh Sứ kêu gọi cầu cứu.
- HừI Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, đẩy tay.
Quả cầu màu đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, trong nháy mắt to cả trăm trượng, nháy mắt đem Bạch Liên Thánh Sứ nuốt vào trong đó.
- Ta kêu ngươi dừng tay không nghe được sao?
Thanh âm giận dữ truyền đến từ nơi xa.
Ma Tôn một bên thi triển pháo quang kích Niêm Hoa Chỉ, một ngón tay khác chỉ ra, một đạo quang kích nháy mắt nhắm về phía người ở nơi xa.
Oành!
Người ở nơi xa bị quang kích chặn lại.
Mà giờ phút này, Bạch Liên Thánh Sứ đã hoàn toàn bị Niêm Hoa Chỉ biến thành trăm trượng năng lượng hắc cầu hoàn toàn cắn nuốt.
- Không! Cứu mạng!
Bạch Liên Thánh Sứ la lên tuyệt vọng.
Oành Một tiếng vang thật lớn, quả cầu đen nổ một phát, bản thể Bạch Liên Thánh Sứ bị hủy diệt triệt để không còn gì.
Ào ào ào!
Tuyết lớn rơi xuống.
Vương Khả, Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh và cả Bất Giới hòa thượng ai cũng trợn mắt nhìn.
Ma Tôn này cũng quá kinh khủng đi? Đây là Bạch Liên Thánh Sứ đấy!
Bản thể Bạch Liên Thánh Sứ dù đang bị thương nhưng uy lực cũng Võ Thần cảnh mà, ngươi, người giết Võ Thần cảnh như giết gà là sao?
- Quả nhiên, Ma Tôn thật là mạnh mẽ!
Vương Khả tán thưởng nói.
- Vương Khả, ta đi sao?
Bất Giới hòa thượng bị thiên phạt đánh cháy đen, bay tới lo lắng nói.
- Không có việc gì, đứng đó đi, có ta ở đây, yên tâm!
Vương Khả an ủi.
- Ngươi, ngươi giết Bạch Liên Thánh Sứ? ngươi giết Bạch Liên Thánh Sứ?
Cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
Vương Khả quay đầu nhìn lại, thấy giữa không trung cách đó không xa, có một nam tử áo tím đang đứng. Hắn đội một chiếc mũ rộng vành làm cho người ta không thấy rõ mặt mũi, quanh thân lấp ló vô số điện quang, tỏa sáng như vô số con rắn điện.
Ma Tôn không để ý đến nam tử áo tím kia, đưa tay cầm ra một bông hoa tuyết nhỏ ở giữa đám mảnh vở thi thể của Bạch Liên Thánh Sứ.
- A, Tiên Thiên tuyết ma chủng? Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi cũng có bản lĩnh đấy, như vậy còn không chết, trốn sau ma chủng còn muốn mượn thời cơ bỏ chạy?
Ma Tôn cười lạnh nói.
- Không, đừng giết ta! Ta là Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không có tư cách giết ta!
Bên trong hoa tuyết nhỏ truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Bạch Liên Thánh Sứ.
- Hắc Liên Thánh Sứ, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Hắn là Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi nếu lại làm càn, đừng trách ta không khách khí!
Nam tử áo tím lấp ló lôi điện đứng đối diện lạnh giọng quát.
Ma Tôn nắm lại hoa tuyết nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử lôi điện áo tím đối diện.
- Tử Liên Thánh Sứ? AI Ma Tôn cười khẽ.
Tay bóp chặt!
Bộp - AI Liền thấy Ma Tôn nhẹ nhàng bóp chặt lấy hoa tuyết nhỏ trong tay, bên trong phát ra một tiếng kêu thảm thiết đây thê lương.
- Ngươi, ngươi, ngươi... !
Nam tử áo tím tức giận nói.
- Tử Liên Thánh Sứ, đừng quá đề cao bản thân! Đây là ân oán của ta cùng Bạch Liên Thánh Sứ, nếu ngươi muốn nhúng tay, ta có thể tiễn ngươi đi gặp hắn!
Ma Tôn bình tĩnh nói.
- Ngươi!
Nam tử áo tím tức khắc tức giận nói.
- Đến từ đâu thì cút về đó đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Ma Tôn lạnh lùng nhìn về phía Tử Liên Thánh Sứ.
Tử Liên Thánh Sứ nhìn chằm chằm Ma Tôn, sát khí quanh thân bắn ra bốn phía, lôi điện vờn quanh chuyển động một cách nhanh chóng quanh hắn, thoạt nhìn vô cùng loá mắt.
Động thủ?
Hiện tại động thủ đã không còn kịp rồi, Bạch Liên Thánh Sứ đã bị giết chết hoàn toàn, lại động thủ, hôm nay chưa chắc có thể chiếm được ưu thế.
- Ngươi đợi đó, ta sẽ đem chuyện này nói cho các đại nhân hoàng, ngươi chờ bị phán xét đi, Hắc Liên Thánh Sứ, lúc này đây sẽ không có ai có thể cứu ngươi!
Tử Liên Thánh Sứ lạnh giọng nói.
Mà liền trong khoảnh khắc ấy, Ma Tôn bỗng nhiên ra tay, đánh ra một chưởng.
- Ngươi dám đánh lén ta?
Tử Liên Thánh Sứ cả kinh kêu lên.
Tử Liên Thánh Sứ sao có thể nghĩ đến Ma Tôn dứt khoát như thế, nói động thủ liền động thủ? Ta đều sắp rời đi, nói hai ba câu tàn nhẫn cũng không được?
Oành!
Tử Liên Thánh Sứ hấp tấp nghênh đón bằng hai tay, thân hình lùi lại một bước.
Không chỉ vậy, mũ rộng vành của Tử Liên Thánh Sứ cũng bị đánh rớt, lộ ra dung mạo.
- Lần tới nếu lại ở trước mặt ta nói lời vô nghĩa, thì thứ bay không phải mũ của ngươi, mà là chém đầu ngươi!