- Nữ hoàng, đó là của ngươi!
Đám người Triệu Võ Vương buồn bực chán nản nói.
- Của ta chính là của Vương Khả, chỉ cần công đức ta cho Vương Khả vượt qua số lượng Long Ngọc cho, ta liền cao hứng!
U Nguyệt cười nói.
- Long Ngọc? Có ý gì? Cái tên mặt trắng Vương Khả này không chỉ bị ngươi bao dưỡng mà còn bị người khác bao dưỡng?
Mộ Dung lão cẩu trừng mắt hiếu kỳ hỏi.
Một đám lão binh câm nín nhìn Vương Khả.
Mẹ kiếp, bây giờ tìm bạn gái để kiếm Tiên thiên công đức đều không kiêng nể gì như vậy sao?
- Còn có một Long Ngọc nữa?
Trương Thần Hư bên cạnh sắc mặt âm trầm.
Tỷ tỷ Trương Lý nhi vẫn luôn không có tin tức, bên này U Nguyệt nữ hoàng cứ bá chiếm Vương Khả, tỷ tỷ mình đã thua thiệt lắm rồi, nay lại nhảy ra một Long Ngọc? Ngươi xem xem có giận không cơ chứ?
Trương Chính Đạo, Mộ Dung lão cẩu đều hâm mộ nhìn về phía Vương Khả.
Gương mặt Vương Khả co rút mộ trận, hiện tại cái gì cũng không dám nói. Sao mà nói? U Nguyệt miệt mài theo đuổi như thế, ta còn có thể không hiểu chuyện sao? Chuyện Long Ngọc có thể thảo luận với U Nguyệt sao? Còn nữa, đám người không biết gì các ngươi ồn ào cái rắm!
- Được rồi, Thi Qủy thần đô đã đủ loạn rồi, còn vây quanh ta làm gì? Bá tánh đang nhìn kìa, đủ loại quan lại đang chờ đó, các tướng sĩ bị thương đang cần được chăm sóc, mau đi hỗ trợ đi!
Vương Khả thúc giục nói.
Mọi người: “............ là - Sư tôn, hiện tại hoàng cung đã rất loạn, ta có mua trang viên trong thành, ngươi cứ ở tạm đó mấy ngày đi!
Vương Khả nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.
- Không được, ta đi xem đám người Tử Liên Nhân Hoàng đã đi chưa, sẽ không ở lại.
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
- Sư tôn vừa mới tới mà đã muốn đi? Đệ tử còn rất nhiều chuyện muốn nói, hơn nữa hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên kia ta cũng có chút thay đổi, muốn giải thích với sư tôn một ít.
Vương Khả tức khắc nói.
- Ngươi làm việc vi sư luôn yên tâm, hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên kia ta mặc kệ, nhưng mà qua một đoạn thời gian nữa Thiện Hoàng sẽ về, chỉ sợ phải giải thích. Hơn nữa, ban nãy chiến đấu vi sư mới phát hiện, kiếm đạo của vi sư có chút tỳ vết, cần tìm hiểu ngay, rất có thể phải ra ngoài tìm đối thủ luyện kiếm.
Trần Thiên Nguyên nói.
- Sư tôn, kiếm đạo của người đã khủng bố như vậy mà còn có tỷ vết ư?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
Đám người chung quanh cũng tỏ ra kinh ngạc nhìn Trần Thiên Nguyên, mẹ nó, phân thân của Tử Liên Nhân Hoàng còn không phải đối thủ của ngươi, ngươi vẫn cảm thấy kiếm đạo chưa ổn?
Kiếm đạo này của ngươi rốt cuộc khoa trương cỡ nào? Tử Liên Nhân Hoàng kia từ một ngàn năm trước đã đạt Võ Thần cảnh, mà ngươi thì mới đạt Võ Thần cảnh bao lâu chứ?
- Kiếm không thể trảm Tiên, đều có tỳ vết.
Trần Thiên Nguyên lắc lắc đầu.
Cái gì? Có ý gì? Sư tôn, ngươi muốn chém giết Tiên Nhân?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Trần Thiên Nguyên nhìn Vương Khả, gật gật đầu:
- Vi sư vài lần phế công trùng tu, chính là vì chém giết Tiên Nhân kia! Có tỳ vết liền sửa! Còn kịp!
Vương Khả trợn mắt hỏi:
- Sư tôn, trên hành tinh này, không, trên đời này thật sự có Tiên Nhân?
- Đương nhiên, chẳng qua không được mấy người. Bên trong Trung Thần Châu, sau Võ Thần cảnh chính là đăng Tiên cảnh!
Thiện Hoàng, Ác Hoàng, đều là đăng Tiên cảnh!
Trần Thiên Nguyên nói.
- Đăng Tiên cảnh? Có ý gì?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
- Ý là bọn họ muốn một bước đăng Tiên là có thể một bước đăng Tiên, chẳng qua bọn họ không chịu làm mà thôi.
Trần Thiên Nguyên đáp.
- Đăng Tiên cảnh là có thể thành Tiên Nhân? Thiện Hoàng, Ác Hoàng muốn thành Tiên lúc nào cũng được?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
Ôi mẹ ơi, Tiên Nhân gần mình đến thế sao?
- Không dễ dàng như vậy, muốn đăng Tiên cảnh thành Tiên Nhân thì cần trải qua Tiên kiếp, hơn nữa thành Tiên cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi còn là một hồi tai nạn.
Trần Thiên Nguyên thở dài nhíu mày nói.
- Thành Tiên còn không tốt? Người ta nói, thành Tiên là có thể trường sinh bất lão, là có thể bay lên Tiên giới, không, chính là có thể bay ra khỏi hành tinh này!
Vương Khả tức khắc tò mò hỏi.
Trần Thiên Nguyên lắc lắc đầu:
- Không đơn giản như ngươi tưởng, ngươi mới chỉ là Nguyên Thần cảnh, lo tu luyện cho tốt đi, ngươi còn kém xa lắm.
Vương Khả lập tức nói:
- Không xa, ta đã là Nguyên Thần cảnh, chờ sau khi ta đạt được Võ Thần cảnh chính là đăng Tiên cảnh, chỉ hai cảnh giới nhỏ nữa mà thôi, hẳn không có gì khó?
Đám người chung quanh tức khắc đen mặt nhìn về phía Vương Khả, ngươi đang khoác lác với chúng ta à? Thành Tiên bộ dễ lắm sao? Sao ngươi không chết đi cho xong?
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Bộ ta nói sai chắc?
Vương Khả trừng mắt nói.
Một khi thành Tiên, ta có thể ngao du vũ trụ, đến lúc đó, ta có thể trở về địa cầu! Đăng Tiên cảnh mà thôi, ta chỉ còn thiếu hai cảnh giới nữa, chỉ cần bị người ta đánh một chút là đạt được, có gì khó! Ơ, vì sao ta cứ bị người ta đánh? Cái này không đúng! Ta chính là người ngoài hành tỉnh, cứ bị đánh mãi như thế có phải quá mất mặt hay không?
- Đi thôi.
Nói xong, Trần Thiên Nguyên đạp bộ bay lên trời.
- Hô!
Chỉ trong chớp mắt, Trần Thiên Nguyên đã biến mất ở phía chân trời.
- Đa tạ các vị đãi đến tham gia lễ đăng cơ của nữ hoàng, một loạt sắc lệnh đã được chuẩn bị sẵn và sắp được ban hành, thỉnh các vị dựa theo chỉ dẫn, từng người trở về thành trì của mình, mong các vị thứ lỗi!
Triệu Võ Vương hô lên với bá tánh ngoài thành.
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Bá tánh ngoài thành đáp lại.
- Các vị quan viên bắt đầu giải quyết những tổn thất của Thi Qủy thần đô, trấn an bá tánh chung quanh.
Tiền Võ Vương phân phó nói.
- Vâng!
Chún quang viên ứng tiếng.
- Hoàng cung vỡ nát nhiều, thợ thủ công lập tức tiến hành sữa chữa.
Tôn Võ Vương cũng nhanh chóng an bài.
Hoàng cung đã hỏng, Thi Qủy thần đô cũng trở nên hỗn độn, nhưng nhiều người chung tay xử lý, ắt hẳn không bao lâu nữa là có thể khôi phục nguyên trạng.
- U Nguyệt, cái quan tài sau long ở kia là thứ gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Lúc trước hoàng cung có tam quan tài đại trận, hai quan tài trong đó đã bị vỡ vụn, nhưng cái thứ ba vẫn luôn ở phía sau long ý, cho dù trải qua đại chiến ban nãy cũng vẫn bình yên vô sự.