Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1669 - Chương 1670: Kiện Sính Lễ Thứ Ba

Chương 1670: Kiện sính lễ thứ ba

Vương Khả cung kính nói.

Thiện Hoàng híp mắt nhìn về phía Vương Khả:

- Nghe nói, ngươi còn hai hồng nhan tri kỷ nữa, một tên là Long Ngọc, một tên là Trương Lý nhi?

Vương Khả cứng miệng, rốt cuộc hiểu ra vì sao Thiện Hoàng lại chướng mắt mình, dẫu sao lần đầu tiên gặp mình hắn còn khen, bây giờ lại thay đổi thái độ, hóa ra nguyên nhân là ở đây!

Này... cái này phải làm sao đây?

Người khác có tư cách nói ta cũng thôi đi, Thiện Hoàng ngươi có tư cách gì nói ta chứ? Ta còn đàng hoàng hơn ngươi nhiều! Mẹ nó, ta tới hành tỉnh này nhiều năm như vậy, vẫn là một đóa hoa cúc trong trắng rực rỡ, ta biết đi đâu nói lí đây?

- Hoàng Thượng, thần cảm thấy, lúc này giữa quân thần nên nói chuyện chính sự là tốt hơn.

Vương Khả khó khăn nói - Việc gì trãm phải nghe ngươi nói chứ?

Thiện Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Cái kia... không phải là do Hoàng Thượng ngài năm đó cho thần một khoản phí chia tay, bức thần quên U Nguyệt sao? Thần cũng là vô tội, sau một thời gian cả ngày mượn rượu tiêu sầu, ruột gan đứt từng khúc, mới gặp được chuyện Hoàng Thượng đã nói, sau lại thần tức giận phấn đấu, gặp được ít kỳ ngộ, rốt cuộc có cơ hội đến Thiện Thần đô cầu hôn, Hoàng Thượng cũng biết mà!

Vương Khả nhìn về phía Thiện Hoàng.

Thiện Hoàng trợn mắt, ý của ngươi là, ngươi đi tìm Long Ngọc, Trương Lý nhi, là do ta bức ngươi?

- Hoàng Thượng, việc này thần đã điều tra rõ, lúc trước thật sự là Hoàng Thượng bắt buộc, Vương Khả mới suýt nữa là đi lầm đường, nên việc này Hoàng Thượng cũng có trách nhiệm!

Tây Môn Thuận Thủy mở miệng nói.

Vương Khả bên cạnh sáng trưng hai mắt, Tây Môn Thuận Thủy thật đúng là làm người không tồi, biết nói đỡ cho ta, không uổng công ta chăm sóc hài tử cho hắn.

Thiện Hoàng căm tức trừng Tây Môn Thuận Thủy, ngươi cũng dám trách ta? Vương Khả nói năm đó ta ném cho hắn một khoản phí chia tay, hắn cả ngày mượn rượu tiêu sầu, ruột gan đứt từng khúc, thế mà ngươi cũng tin?

Thiện Hoàng hung hăng quát Vương Khả:

- Chặt đứt quan hệ với Long Ngọc, Trương Lý nhi rồi hãng nói chuyện nghênh thú U Nguyệt với trẫm!

- Chặt thế nào?

Vương Khả trừng mắt nhìn Thiện Hoàng.

- Ha? Trẫm còn phải tới dạy ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết cách chặt đứt liên hệ với hai nữ nhân kia? Hay là ngươi đang cố ý giả vờ hỗ đở?

Thiện Hoàng lạnh lùng nói.

- Ặc, có thể Hoàng Thượng ngài không biết, đến giờ ta vẫn chưa liên lạc được với Long Ngọc và Trương Lý nhi. Trương Lý nhi thì nghe nói đã đi Đạo Môn, ta cũng không biết nàng ở đâu, nếu ngài có manh mối, chỉ bằng nói cho ta biết một chút? Hiện tại ta chỉ có thể thông qua Trương Thần Hư liên hệ với nàng, mà ta cũng đâu cắt đứt với Trương Thần Hư được? Còn Long Ngọc, ta cũng không liên lạc được, chỉ có thể thông qua Ma Tôn, à, chỉ có Hắc Liên Thánh Sứ mới liên lạc được, mà ta cũng không cắt đứt được với Ma Tôn, nhiều nhất là bị Ma Tôn chém thôi.

Vương Khả cười khổ nói Thiện Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả. Ngươi đang chơi xấu?

- Là thật Hoàng Thượng à, ta thảm lắm! So với ngươi tiêu sái phóng khoáng thì mấy năm nay cuộc sống ta trải qua chẳng phải dành cho người! Nói chuyện yêu đương với ba cô bạn gái, người nào rồi cũng mông lung mờ mịt, người nào rồi cũng bị kẻ khác gậy đánh uyên ương, vất vả lắm mới tu thành chính quả với U Nguyệt, Hoàng Thượng ngài lại nhiều lần ngăn trở, ta thật khổ mài Vương Khả tức khắc tố khổ nói.

Thiện Hoàng: “............ !

Hồi tưởng lại những tư liệu đã đọc được khi trước, Thiện Hoàng trầm mặc hồi lâu, hình như quả thực mình đã trách móc quá nặng nề, lịch sử tình cảm của Vương Khả này đúng là từng hồi bi kịch!

- Ở thì, thiên hạ này nhiều nữ nhân như vậy, ai bảo ngươi cố tình coi trọng ba người kia?

Thiện Hoàng khinh thường hừ lạnh nói.

- Cái này... thần cũng là người có tiêu chuẩn, thần chướng mắt những nữ nhân khác! Hiện tại thần có tiền lại có quyền, theo đạo lý, thần có thể tùy ý phóng túng, tiêu xài nhân sinh, có thể có vô số mỹ nữ nhào vào trong ngực. Mấu chốt là thần không vừa mắt bọn họ! Hoàng Thượng, hẳn là ngài cũng hiểu được loại cảm giác này chứ? Không vừa mắt thì không hạ miệng được, mà thần đâu phải hạng người bụng đói ăn quàng? Thần là người có phẩm vị!

Nhân sinh có một tri kỷ là đủ rồi, tìm không thấy cũng không thể tạm chấp nhận ai đó, đúng chứ? Thần đâu thể đễ những nữ nhân khác chiếm tiện nghi của thần được, không phải sao?

Vương Khả giải thích với Thiện Hoàng.

Thiện Hoàng nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi, ý ngươi là, trẫm là hạng người bụng đói ăn quàng? Trẫm không có tiêu chuẩn? Trẫm không có phẩm vị?

- Còn có người muốn chiếm tiện nghi của ngươi?

Thiện Hoàng trừng mắt cả giận.

- Ách, Hoàng Thượng, thần cảm giác đề tài này có chút nặng nề quá, hay chúng ta đổi sang đề tài khác, nói kiện sính lễ thứ ba kia là gì đi?

Vương Khả lo lắng hỏi.

- Hừ, trẫm muốn nói chuyện này!

Thiện Hoàng bực bội nói.

Ngươi đem chuyện trẫm du hí nhân gian nói thành ra không đáng một đồng, trẫm có thể để ngươi như ý?

- Được rồi, vậy thần cứ việc nói thẳng, tuấn lãng soái khí giống như thần, lại công thành danh toại, càng tiền nhiều như nước, thì trong mắt vô số nữ nhân, hẳn là thuộc loại tuyệt sắc mỹ nam khuynh quốc khuynh thành, là soái ca 4000 năm khó gặp, nhất định có rất nhiều nữ nhân có ý nghĩ không an phận với thần, nhưng Hoàng Thượng cứ yên tâm, thần sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.

Vương Khả trịnh trọng nói.

Thiện Hoàng: “............ !

Trẫm đã đủ tự luyến, nhưng, so với cái loại không biết xấu hổ như ngươi hình như còn kém xa? Khuynh quốc khuynh thành, soái ca 4000 năm khó gặp? Phi, sao ngươi không chết đi cho rồi?

Còn nữa, câu cuối cùng của ngươi là đang châm chọc trẫm? Nói trẫm mấy năm nay không bảo vệ tốt chính mình, bị một đám oanh oanh yến yến chiếm đại tiện nghi?

Gương mặt Tây Môn Thuận Thủy run rẩy một chút, hắn lên tiếng:

- Hoàng Thượng, lời này của Vương Khả chắc chắn là từ tận đáy lòng, Hoàng Thượng vẫn nên nói chuyện kiện sính lễ thứ ba thôi.

Hoàng Thượng hung hăng nhìn Tây Môn Thuận Thủy, cái này mà bảo là lời tận đáy lòng?

Hình như Tây Môn Thuận Thủy cảm thấy mình khó mà lấp liếm giúp Vương Khả được, bèn cúi đầu không nói lời nào nữa.

- HừI Thiện Hoàng hừ lạnh một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment