Bắc đổ thần sốt ruột không thôi.
- Tuyệt thực muốn chết?
Chu Hồng Y khẽ nhíu mày.
Bởi vì, tù phạm tuyệt thực muốn chết, được cho phép bị ăn! Nếu thật sự là như thế, vậy thì không tính là vi phạm.
- Vương huynh đệ, ngươi nhanh nói cho đường chủ đi, tên tù phạm kia một lòng muốn chết, ta giúp ngươi xin chỗ tốt này, ít nhất ngươi cũng phải giúp ta làm chứng chứ!
Bắc đổ thần lo lắng nói.
Vương Khả trầm mặc.
- Vương Khả? Lời hắn nói có phải là sự thật?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Không đúng, tên tù phạm kia không có tuyệt thực muốn chết!
Vương Khả lập tức nói.
Bắc đổ thần trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, tiểu tử này, ăn chỗ tốt của ta, còn vu khống ta?
- Tại sao không đúng? Tất cả mọi người đều nhìn thấy, đó là nhị sư huynh Thiên Lang Tông, hắn tuyệt thực muốn chết, đã mấy ngày rồi, mấy ngày rồi. Vương Khả, đừng tưởng rằng hắn chết, là ngươi có thể tùy ý vu khống ta!
Bắc đổ thần trừng mắt quát.
- Không đúng, hắn không chết, còn sống rất tốt!
Vương Khả giải thích nói.
Bắc đổ thần:
-...
Chu Hồng Y lạnh lùng nhìn Bắc đổ thần:
- Ngươi xác định, nhị sư huynh Thiên Lang Tông tuyệt thực muốn chết?
- Ta, ta xác định!
Bắc đổ thần nuốt một ngụm nước bọt, nhưng chẳng biết tại sao bỗng nhiên trong lòng có một loại dự cảm xấu.
- Thật sự không đúng, không tin chính các ngươi nhìn xem, hắn ở trong phòng kia kìa!
Vương Khả chỉ gian phòng trong sơn động cách đó không xa.
Chu Hồng Y đang nghi hoặc, đã có tà ma nhanh chóng đi mở cửa.
Cửa ra vào có trận pháp cấm chế, từ bên trong rất khó mở ra, nhưng từ bên ngoài mở ra lại không khó.
Rất nhanh, cửa sơn động mở ra. Mọi người đi tới gần quan sát.
Lại nhìn thấy bên trong có rất nhiều tù phạm, vây quanh nhị sư huynh bị trói ở trên cột. Hai cánh tay nhị sư huynh, mỗi tay một khối linh thạch, đang hấp thu chữa thương, khôi phục chân nguyên, đồng thời, trong miệng cũng được các sư đệ đút đùi gà, nhị sư huynh đang ăn ngấu nghiến.
Hoá ra là lúc trước Vương Khả đào lỗ trên tường, khiến đám tù phạm ở sát vách chui sang.
Nhị sư huynh ngấu nghiến ăn đùi gà, hơn nữa dùng linh thạch khôi phục chân nguyên.
- Ngươi gọi cái này là tuyệt thực? Ngươi đang sỉ nhục IQ của chúng ta sao?
Vẻ mặt Chu Hồng Y tràn đầy sát khí nhìn về phía Bắc đổ thần.
- Không, không, lúc trước không phải như vậy, lúc trước hắn thật sự tuyệt thực muốn chết, thật, thật, các ngươi phải tin tưởng ta!
Bắc đổ thần lập tức hoảng sợ kêu lên.
Sóng trước vừa lắng, sóng sau lại lên, tội danh mưu sát Thánh Tử còn chưa rửa sạch, trên lưng lại có tội danh tàn sát tù phạm? Đây là dặn dò của Ma Tôn, không cho phép giết tù phạm cầu sinh. Đây là bản thân đang ngỗ nghịch Ma Tôn?
- Bành!
Đồng An An lạnh lùng hạ sát thủ, một bàn tay vút đi, mặt Bắc đổ thần lập tức bị đánh lệch, phun ra một ngụm máu tươi và răng.
- Ngươi là tên khốn kiếp, lại dám gạt ta? Nói tù phạm tuyệt thực muốn chết? Nếu không phải đường chủ phát hiện, ta cũng bị ngươi lừa gạt! Xem ra, chuyện mưu sát Thánh Tử, ngươi cũng có hiềm nghi lớn, hôm nay ta không thu thập ngươi, thì thật có lỗi với sự tín nhiệm của Ma Tôn và đường chủ với ta! Nói, tại sao phải hại Thánh Tử!
Đồng An An giận dữ hét.
Giờ khắc này, nhất định phải rũ sạch quan hệ, mẹ nó Bắc đổ thần, cố gắng làm con thiêu thân chịu khổ cho ta.
- Ta không có!
Bắc đổ thần yếu ớt kêu.
- Còn không nói? Được, ngươi quên ta là hình phạt Ma Giáo rồi, người đâu, mang đại hình Ma Giáo ta tới, cho hắn nếm một lần, thẳng đến khi hắn nói mới thôi!
Đồng An An căm hận nói.
- Vâng!
Một đám tà ma kéo Bắc đổ thần đến hình cụ cách đó không xa.
- A !
Trong đại lao, truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Bắc đổ thần.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương này, dọa cho Thánh Tử run lẩy bẩy.
Chu Hồng Y trầm giọng nói:
- Được rồi, chờ Thánh Tử trở về, ngươi lại thẩm lý! Đừng dọa Thánh Tử!
- Vâng, vâng, đường chủ yên tâm, ta nhất định tra rõ ràng mọi chuyện, cho đường chủ một cái công đạo, cho Thánh Tử một cái công đạo, cho Vương huynh đệ một cái công đạo!
Đồng An An lập tức đầu đầy mồ hôi nói.
Ánh mắt Chu Hồng Y phức tạp nhìn Đồng An An, lại nhìn tà ma chung quanh một chút, cuối cùng vẫn cho phép Đồng An An tra rõ.
- Thánh Tử, nơi này không an toàn, ngươi trước trở về cùng ta đã, đoạn thời gian này ngươi đi theo ta!
Chu Hồng Y an ủi.
- Ta, ta không, ta muốn ở cùng Vương Khả! Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ còn có người hại ta thì sao?
Thánh Tử hoảng sợ nói.
- Yên tâm, sẽ không có ai hại ngươi nữa, thực lực Vương Khả yếu đuối, hắn không bảo vệ được ngươi, đi theo ta, không có ai có thể hại ngươi nữa, với cả, ngươi trước trở về cùng ta nghỉ một hồi, buổi chiều Vương Khả sẽ đến!
Chu Hồng Y an ủi.
- Buổi chiều?
Thánh Tử mịt mờ nói.
Chu Hồng Y liếc nhìn Vương Khả, sầm mặt lại:
- Buổi chiều đến hành cung của ta, Thanh nhi tỉnh, muốn gặp ngươi!
Thanh nhi tỉnh? Nhiếp Diệt Tuyệt tỉnh? Quá tốt rồi, bản thân an toàn.
Nội tâm Vương Khả lập tức vui mừng:
- Vâng, nhất định buổi chiều ta sẽ đến!
Lúc này Chu Hồng Y mới quay đầu nhìn về phía Đồng An An:
- Đồng đàn chủ!
- Có, có... !
Đầu Đồng An An đầy mồ hôi cung kính nói.
- Mưu sát Thánh Tử, ha ha, cái tội danh này cũng không nhỏ đâu!
Chu Hồng Y cười lạnh nói.
- Đường chủ, ta không có, đường chủ, ta nhất định sẽ tra rõ ràng mọi chuyện!
Đồng An An lập tức hoảng sợ nói.
- Tốt, ta chờ ngươi tra rõ ràng mọi chuyện!
Khóe miệng Chu Hồng Y lộ ra một tia cười lạnh.
- Vâng, ta nhất định cho đường chủ câu trả lời thuyết phục!
Đồng An An lập tức cúi đầu bái lạy.
Chu Hồng Y phức tạp nhìn Đồng An An, lúc này mới ôm Thánh Tử rời đi.
- Cung tiễn đường chủ!
Đồng An An cung kính bái lạy.
- Cung tiễn đường chủ!
Tất cả tà ma đều cung kính bái lạy.
Chu Hồng Y không để ý những người khác, ánh mắt quét xung quanh một vòng, lập tức nhìn thấy Chu Yếm đang đi tới.
- Thúc, thúc tổ!
Độc của Chu Yếm vẫn chưa trừ hết, đã cười đón Chu Hồng Y.
Nhưng Chu Hồng Y vừa nhìn thấy thằng cháu trai này, không khỏi tức giận một trận. Sự tình lúc trước không nói, nhưng hôm nay cũng đến Thần Long đảo mấy ngày rồi, tại sao trên người vẫn bẩn thỉu, tất cả đều là độc huyết như vậy?