Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1771 - Chương 1772: Đệ Nhất Ma Thần

Chương 1772: Đệ Nhất Ma Thần

Phía trên trời cao, Ma Thập Tam và Bạch Liên Nhân Hoàng liếc nhìn nhau.

- Ma Thập Tam, thật không thích hợp, ta cảm giác Vương Khả này là tới thêm phiền?

Bạch Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói.

- Ta không thấy được sao? Thật là tà môn, tam đại Nhân Hoàng đi đối phó hắn mà cũng không làm gì được hắn? Nếu không ngươi đi thử?

Ánh mắt Ma Thập Tam hiện lên sự tàn nhẫn.

- Ta đi xuống? Vậy ngươi ở đây làm sao bây giờ? Phải giải thích ra sao với Ác Hoàng?

Bạch Liên Nhân Hoàng lo lắng hỏi.

- Ta ở đây mài mòn ý chí của Thiện Hoàng trong Thiện Thần kiếm, hiện tại một mình ta là đủ rồi, có thêm ngươi cũng chẳng thêm được bao nhiêu tác dụng. Còn sợ Ác Hoàng hiểu lầm?

Không sao cả, ta một lòng vì Ma Đạo! Không để bụng người khác hiểu lầm, chỉ cần có thể cứu chủ thượng ra, ta đều cam nguyện.

Vương Khả kia nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của ta, lần này lại muốn xâm nhập vào trong đó, ta lo lát nữa hắn sẽ hoàn toàn đảo loạn kế hoạch của chúng ta. Tên khốn kiếp đó chính là một cục cứt chuột, mỗi lần xuất hiện đều phá hỏng một nồi nước. Đi, xử lý hắn!

Ma Thập Tam giận dữ nói.

- Nhưng mà, ta đi rồi, nhố đâu ngươi ở đây bị người ta đánh lén thì sao?

Bạch Liên Nhân Hoàng hoàng trầm giọng nói.

- Ta ở đây?

Ma Thập Tam chìm vào trầm tư.

- Mọi chuyện ngoài ý muốn đều đã xuất hiện, phía bên Chính Đạo không thể trùng hợp xuất hiện thêm cao thủ khác nữa, ngươi tốc chiến tốc thắng là được! Giết hắn thực nhanh vào, ngươi giết xong lại lập tức trở về là được!

Ma Thập Tam nhìn Bạch Liên Nhân Hoàng nói.

Bạch Liên Nhân Hoàng đang muốn gật đầu.

- Lão Hàn, mau tới đây, cùng ta đi xuống, ta lo phía dưới có nguy hiểm!

Vương Khả hô vọng ra xa.

Lại nhìn thấy một cái giường lớn bay đến đây, không, là Trương Chính Đạo khiêng một cái giường lớn bay lại đây, trên giường lớn là Hàn Băng Thần Trùng Vương đang cuộn tròn mình.

Nhìn thấy Hàn Băng Thần Trùng Vương kia, sắc mặt Ma Thập Tam cứng lại.

- Chỉ sợ chuyện ngoài ý muốn còn sẽ tiếp tục, Hàn Băng Thần Trùng Vương có thể giữ chân ta một lúc lâu, ngươi ở đây thật sự không còn ai bảo hộ!

Bạch Liên Nhân Hoàng nhíu mày nói.

Ma Thập Tam: -... !

Thật mẹ nó tà môn. Hôm nay Vương Khả này nhiều phiền phức đến vậy?

- Người phía dưới nghe đây, không được để Vương Khả tới gần Thiện Thần điện, không được để Vương Khả phá hỏng trận chiến của Hoàng Thượng, nhìn thấy Vương Khả thì động thủ ngay!

Ma Thập Tam chỉ có thể bất đắc dĩ hét lớn một tiếng.

Vương Khả biến sắc mặt, ngươi còn la hét lung tung? Ta chỉ là muốn cứu bạn gái ta thôi, ngươi có cần gây thêm cho ta nhiều khó khăn đến vậy không?

- Trương Chính Đạo, phóng ánh sáng buổi lễ long trọng, phóng liên tục! Mẹ nó, Ma Thập Tam vừa hàng phục Thiện Thần kiếm, vừa chỉ huy các lộ cao thủ đối phó ta? Ai chịu nổi?

Vương Khả buồn bực nói.

- Thế Hàn Băng Thần Trùng Vương kia... làm sao bây giờ?

Trương Chính Đạo nhíu mày nói.

- Ta tới khiêng!

Vương Khả nói.

Nói xong, Vương Khả quẳng giường lớn đi, trực tiếp khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương lên, Vương Khả vốn không sợ lạnh.

Trương Chính Đạo lập tức phóng liên tục ánh sáng cho buổi lễ long trọng, dù sao cũng do Thần Vương công ty chỉ trả, Trương Chính Đạo hắn không cần xót tiền.

Từng viên ánh sáng cho buổi lễ long trọng nở rộ, tạo nên khói mù, ráng màu rực rỡ, lập tức khiến Ma Thập Tam và Bạch Liên Nhân Hoàng ở trên trời cao cay mắt một trận, đồng thời, chúng vừa được bắn lên trời, liền nổ mạnh ngay cạnh hai người này.

ầm ầm ầm!

Lực sát thương không lớn, tính vũ nhục cực mạnh!

Ma Thập Tam, Bạch Liên Nhân Hoàng tức đến rút gân cả mặt, cái thứ bệnh tâm thần Vương Khả kia, đây là chê chỗ ta chưa đủ náo nhiệt, nên tới thêm chút không khí vui mừng sao? Mẹ nó chứ! Ngươi cho rằng chỉ với tí tỉ nổ mạnh này là có thể ngăn cản thanh âm truyền lời của ta? Ngươi đang vũ nhục ai chứ?

- Đệ Nhất Ma Thần, đám Vương Khả đi xuống rồi, để ý hắn cho Kĩ Ma Thập Tam gàảo to.

Oanh!

Thanh âm Ma Thập Tam quá lớn, ầm ầm phá tan tất cả tiếng vang, truyền thẳng vào trong sương khói kim sắc ở hoàng cung.

Từ trong sương khói kim sắc truyền đến tiếng hừ lạnh.

- Ma Thập Tam? Tứ Đại Liên Hoàng? A, thật đúng là buồn cười!

Các ngươi đúng là làm ta thất vọng mà! Nhiều người như vậy, ngay cả một cộng lông tơ của Vương Khả cũng không đụng tới được?

Thanh âm lạnh băng truyền đến.

Ma Thập Tam, Bạch Liên Nhân Hoàng liếc nhìn nhau.

- Thanh âm của Khương Đệ Nhất?

Ma Thập Tam sắc mặt khó coi nói.

- Hắn đang trào phúng chúng ta?

Bạch Liên Nhân Hoàng cũng bực bội lên tiếng.

Hai người trầm mặc một trận, hiển nhiên, những gì xảy ra ban nãy đều được Khương Đệ Nhất ở trong sương khói kim sắc thấy hết, ban nãy Khương Đệ Nhất không ra tay, lại còn cực kỳ khinh thường việc làm của đám người Ma Thập Tam.

Vương Khả khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương, Trương Chính Đạo theo sát phía sau, cả hai nhảy tới chỗ sương khói kim sắc.

Chỗ sương khói kim sắc chính là hoàng cung, bởi vì Thiện Hoàng giằng co với Ác Hoàng, khí tức cường đại đó bức Đế Tỉnh đại trận vô pháp chữa trị.

Giờ phút này, cho dù Vương Khả, Trương Chính Đạo là Nguyên Thần cảnh cường giả thì vừa vào trong đó, cả hai cũng có loại cảm nhận của người phàm khi gặp phải gió bão, như thể sắp bị thổi bay tới nơi.

- A, a, a, a! Ta sắp bay!

Mặt Trương Chính Đạo sắp bị thổi đến biến dạng.

- Nhịn xuống! Tiếp tục hướng vào bên trong! Bên trong gió nhỏ hơn!

Vương Khả cắn răng nói.

- Ngươi muốn thì vào đi, ta lại không cần vào! Vì cái gì ta phải cùng đi với ngươi chứ? Ta là vô tội!

Trương Chính Đạo buồn bực quát.

~ Ta là lão bản, ngươi là công nhân, lão bản đi ra ngoài, công nhân phải đi cùng!

Vương Khả kêu lên.

- Ngươi là vì muốn ta làm tấm chắn cho ngươi, ta giúp ngươi chắn bớt tai nạn, đúng không? Vương Khả, ta không cần vào, muốn thì tự ngươi đi đi, ta ở ngoài ngoài phóng pháo hoa là được!

Trương Chính Đạo đang muốn lùi bước.

- Hiện tại muốn chạy, có phải đã quá muộn hay không?

Một thanh âm lạnh băng bỗng nhiên truyền đến.

Vương Khả, Trương Chính Đạo lập tức biến sắc mặt, cả hai ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy cách chỗ sương khói kim sắc không xa có một người đang đứng, có vẻ như nơi hắn đứng bức bách sương khói kim sắc không cho nó tới gần.

Bình Luận (0)
Comment