Trương Chính Đạo ngạc nhiên hỏi lại.
- Có thể trốn là tốt.
Vương Khả gật đầu.
Nói xong, trong tay Vương Khả xuất hiện một mớ ánh sáng cho buổi lễ long trọng.
- Ngươi muốn làm gì? Chỗ này dày đặc sương khói kim sắc, cái gì cũng nhìn không ra, ngươi phóng pháo hoa cho ai xem?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Chỉ thấy Vương Khả vung tay lên, ánh sáng cho buổi lễ long trọng trong tay lập tức bắn về phía hoàng cung, nổ mạnh khắp bốn phương tám hướng.
ầm ầm ảm!
Nổ mạnh quá lớn, rất nhanh, từ trong sương khói chung quanh truyền ra tiếng hô phẫn nộ.
~ Là ai? Tìm chết!
- Ai phóng pháo đốt?
- Mau, đi xem! Tức khắc, bốn phía truyền đến tiếng rống giận, có mấy thân ảnh nhào tới chỗ Vương Khả.
- Nếu ngươi có thể trốn thì giúp ta dẫn dụ địch nhân một chút, để ta an toàn vào trong đó.
Vương Khả nói.
Nói xong, Vương Khả lập tức chạy vào trong sương khói, để lại một mình Trương Chính Đạo đứng đó.
Trương Chính Đạo nhìn đám thân ảnh trong sương khói đánh tới, sắc mặt lập tức cứng đờ. Mẹ nó chứ, còn có kiểu đồng bọn vậy sao? Một đám cường giả đi theo ta, ắt hẳn trong đó có cả Võ Thần cảnh, ta dẫn dụ bọn họ, nến chạy chậm một cái không phải chết thẳng cẳng?
- Vương Khả, ta cảm thấy ta còn có thể kiên trì một chút, ta cảm thấy, ta còn có thể đi vào, ta cùng đi với ngươi, ta không đi ra ngoài nữa!
Trương Chính Đạo tức khắc hoảng sợ kêu lên.
Đi ra ngoài? Đi ra ngoài không có sương khói che đậy, vùng đất bằng phẳng, chắc chắn bị phát hiện trong nháy mắt, mà nơi này có sương khói che đậy, bọn họ nhìn không thấy ta, hơn nữa, Thiện Hoàng, Ác Hoàng đang kịch chiến, khí tức chấn động khắp nơi, vẫn là nơi này an toàn hơn.
- Ngươi đừng đi theo ta! Chúng ta tách ra đi!
Vương Khả khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương chạy vào trong.
- Tách ra đi không an toàn, ta còn đi theo ngươi là còn an toàn!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Ngươi cũng bị thương rồi, vẫn nên nghỉ ngơi chút đi.
Vương Khả thúc giục nói.
- Đánh rắm! Ban nãy ngươi phóng pháo một cái, mười Võ Thần cảnh Đại Ma liền điểu tra khắp nơi, ta nghỉ ngơi một chút không phải tìm chết?
Trương Chính Đạo trừng mắt mắng.
- Ta muốn đi cứu U Nguyệt, ngươi lại không giúp được gì!
Vương Khả nói.
- Ai nói ta không thể hỗ trợ? Ta cũng biết Bát Cửu Huyền Công!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Bát Cửu Huyền Công của ngươi có thể so với cha ngươi?
Vương Khả khinh bỉ nói.
- Ta biết biến hóa! Ta biết 72 phép biến hóa, ngươi muốn ta biến thành cái gì cũng được!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
- 72 phép biến hóa?
Sắc mặt Vương Khả cứng lại.
Mỗi thứ ngươi biến thành đều béo tròn quay, dùng được cái rắm!
Tính tỏ vẻ dễ thương sao?
- Ta lại biến thành Hổ Hoàng cho ngươi xem!
Trương Chính Đạo nói.
Nói xong, thân hình nhoáng lên, biến thành một lão hổ béo múp mÍp.
Vương Khả ngây ra:
- Này.. đây là Hổ tiểu muội?
- Không phải lần trước ngươi lừa gạt Bạch Liên Thánh Sứ sao?
Nếu gặp phải Võ Thần cảnh, ngươi có thể tiếp tục lừa gạt như vậy!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả đen mặt:
- Sự tình lần trước đã có rất nhiều người biết, còn lừa dối được cái rắm! Thôi, ngươi đi theo thì đi, ngươi tới chờ lão Hàn.
Nói xong, Vương Khả lần thứ hai đưa Hàn Băng Thần Trùng Vương cho Trương Chính Đạo, dẫu sao lát nữa cứu U Nguyệt, mình còn cần ra sức nhiều.
- Được, được, cái này không thành vấn để!
Trương Chính Đạo kích động nói.
Sau đó, Trương Chính Đạo lại dùng giường lớn khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương vẫn đang tiêu chảy như cũ lên.
- Lão Hàn, đợi lát nữa ngươi quan sát giúp ta một chút, nếu có nguy hiểm thì che chở chúng ta.
Vương Khả nói với Hàn Băng Thần Trùng Vương.
- ỨỤc ục!
Bụng của Hàn Băng Thần Trùng Vương vẫn đau đớn như trước, hành động khó khăn, nhưng nó vẫn phi thường nghĩa hiệp đáp ứng Vương Khả.
Có sự hứa hẹn của Hàn Băng Thần Trùng Vương, Vương Khả yên tâm không ít, hắn mau chóng chạy tới chỗ Khương Đệ Nhất đã chỉ ban nãy.
Bên ngoài hoàng cung.
Trần Thiên Nguyên hợp lực với Hoàng Nguyệt Nga đại chiến Hồng Liên, Tử Liên Nhân Hoàng, đại chiến vô cùng kịch liệt, tiếng nổ vang nổi lên bốn phía.
Phía trên trời cao, Ma Thập Tam cùng Bạch Liên Nhân Hoàng toàn lực hàng phục Thiện Thần kiếm.
- Ma Thập Tam, Thiện Thần kiếm này thu phục thế nào?
Bạch Liên Nhân Hoàng hỏi.
- Ý chí của Thiện Hoàng thật lợi hại, nếu không phải có Ác Thần kiếm của Ác Hoàng áp chế, chúng ta quả thực vô pháp diệt trừ nó, nhưng có ý chí của Ác Hoàng áp chế, nó đang bị đuổi đi rất nhanh!
Vẻ mặt Ma Thập Tam tràn đầy sự chờ mong.
- Rốt cuộc Vương Khả kia vẫn tiến vào được phạm vi hoàng cung, cũng không biết có khi nào...
Bạch Liên Nhân Hoàng lo lắng nói.
Ma Thập Tam híp mắt nhìn xuống phía dưới, thở dài nói:
- Vương Khả này quả thực tà môn, nếu để mặc hắn làm bậy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện thật. Chẳng qua mấy câu ta hô lên ban nãy, ắt hẳn Khương Đệ Nhất đã nghe được. Nếu là Khương Đệ Nhất động thủ, vậy không cần phải lo lắng.
- Khương Đệ Nhất?
Bạch Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói.
- Khương Đệ Nhất là ta tự mình tiếp dẫn nhập Ma, thực lực của hắn cao hơn các ngươi nhiều, chỉ thiếu chút nữa là có thể đăng Tiên cảnh, càng quan trọng hơn là, tâm tư hắn vô cùng kín đáo, chỉ tiếc lần này...
Ma Thập Tam nhíu mày nói.
- Chỉ tiếc cái gì?
- Chỉ tiếc, lần này Thiện Hoàng làm khó dễ quá sớm, nếu Thiện Hoàng lại du hí nhân gian, đào hoa tứ phương mấy năm, chúng ta cũng sẽ không hấp tấp cướp đoạt Thiện Thần kiếm như thế.
Ma Thập Tam đáp.
- Ồ?
- Lúc trước Khương Đệ Nhất đã thương lượng qua với ta, mục đích của hắn chính là tìm một cơ hội chấp chưởng Đại Thiện Hoàng triều! Đồng thời, hắn an bài rất nhiều đệ tử nằm vùng ở Chính Đạo Ngũ Đại hoàng triều, lại công bố nhập Ma, đáng tiếc mấy năm nay bị Vương Khả quấy rầy kế hoạch, lần này lại không thể không bại lộ trước, haizz.
Ma Thập Tam thở dài nói.
- Thiện Hoàng cảnh giác?
- Hẳn là không có, bằng không, sao có thể vẫn luôn không biết sắp xếp của Khương Đệ Nhất? Nhưng mà thôi, chỉ cần cứu được chủ thượng ra ngoài, mọi chuyện đều không đáng kể. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là chê cười!
Ma Thập Tam trầm giọng nói.