Bốn người biến sắc mặt.
Lúc này bốn người mới nhìn rõ, quái vật mập mạp phía dưới giường lớn dưới thân Hàn Băng Thần Trùng Vương, hình như là một lão Hổ?
Một Đại Ma sa sầm mặt mày.
Lại nhìn thấy lão Hổ béo ú kia cúi đầu, giờ phút này đang co cụm người lại, như muốn lui hẳn ra phía sau.
- Hổ Hoàng, Hổ huynh, ngươi đang làm gì thế? Gọi ngươi đấy!
Huynh đệ ta ở bên này gặp phải mấy tên không có mắt, ngươi giúp ta xử lý bọn họ!
Vương Khả hướng về phía Hổ tiểu muội, hô to.
Trương Chính Đạo: -... !
Mẹ nó ta không muốn chết đâu, ta đang muốn bỏ trốn đây, ngươi không thấy được à? Kêu ta làm gì? Bộ dáng này của ta có thể giả mạo Hổ Hoàng à? Ngươi khinh bọn chúng đều là kẻ mù hết chắc?
- Hắn là Hổ Hoàng?
Một Đại Ma thần sắc cổ quái nói.
- Các ngươi chưa từng nghe Tử Liên Nhân Hoàng đề cập tới sao?
Hổ Hoàng là hảo huynh đệ của ta! Hôm nay hắn cùng ta tới đây.
Sao nào? Các ngươi không biết hử?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tứ Đại Ma.
- Vương Khả, ngươi đang lừa ai thế? Ta cũng đâu phải chưa từng thấy qua Hổ Hoàng? Thứ này béo thành cái dạng gì gì rồi! Ngươi nói hắn là Hổ Hoàng, ngươi cho rằng chúng ta đều dễ lừa lắm chắc!
Một Đại Ma khinh thường nói.
- Vương Khả, ngươi đang lừa ai thế? Ta cũng đâu phải chưa từng thấy qua Hổ Hoàng? Thứ này béo thành cái dạng gì gì rồi! Ngươi nói hắn là Hổ Hoàng, ngươi cho rằng chúng ta đều dễ lừa lắm chắc!
Một Đại Ma khinh thường nói.
- Lừa? Ta mà cần lừa ngươi? Ngươi thì là cái thá gì? Ta là Hồng Liên Thánh Sứ, mấy hảo huynh đệ của ta bây giờ cũng đều được như ta, trở thành Tứ Liên Thánh Sứ. Hoàng Thiên Phong Ma Thần là huynh đệ của ta, Ma Đạo Ngũ Đại hoàng triều, ngọai trừ Ác Hoàng có thể ra lệnh cho ta ra, những kẻ khác ai dám nói năng lỗ mãng trước mặt ta? Hơn nữa, ta là bậc quý nhân trước mặt Hoàng Thượng, các ngươi không biết sao? Ngay mới đây thôi, Hoàng Thượng tự mình mang theo Tứ Đại Liên Hoàng và hai đại Ma Thần đến tham gia buổi lễ khai trương khu công nghiệp Thần Vương số hai của ta. Các ngươi sẽ không không biết chứ?
Các ngươi dám hô to gọi nhỏ với ta? Các ngươi là cái thá gì?
Vương Khả lạnh mặt mắng.
- Hừ, Vương Khả, ta không tính là cái thá gì, nhưng ta có thể giết ngươi!
Đại Ma kia lạnh lùng nói.
- Ngươi giết ta? Ngươi là muốn bị tru diệt cửu tộc đúng không?
Ma Đạo này vẫn là thiên hạ của Ác Hoàng, chứ không phải thiên hạ của Ma Thập Tam! Ngươi dám động đến ta một chút thử xem?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Hừ, ngươi cho rằng chúng ta không dám? Đây là lệnh của Ma Thập Tam, cũng là lệnh của chủ thượng!
Đại Ma kia lạnh lùng nói.
- Phi! Cả đám các ngươi có phải bị nước vô đầu hết? Lại còn tôn sùng mệnh lệnh của Ma Thập Tam như thế? Ở trước mặt Ác Hoàng, hắn tính là cái thá gì? Nếu như hắn có năng lực, vì sao không đích thân đến giết ta? Muốn mượn tay các ngươi?
Vương Khả trầm giọng nói.
Đại Ma kia vẫn hơi chần chờ.
- Hắn không dám giết ta nên mới tìm các ngươi! Bởi vì hắn muốn để các ngươi làm người chịu tội thay. Chờ ta chết rồi, Ma Thập Tam sẽ tru diệt cửu tộc của các ngươi để bình ổn lửa giận của Ác Hoàng!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Vương Khả, ngươi cho rằng chúng ta sẽ bị ngươi thuyết phục?
Người chúng ta thật sự nguyện trung thành chính là chủ thượng, chính là Ma Tiên chủ thượng đang bị trấn áp dưới Thập Vạn Đại Sơn kia! Ma Thập Tam là người phát ngôn của chủ thượng, cho Đại Ma kia có chút chần chờ nói.
- Ma Thập Tam là người phát ngôn của Ma Tiên chủ thượng, vậy vì sao Ác Hoàng lại không phải?
Ma Thập Tam khinh bỉ hỏi.
- Đó là vì thực lực của Ma Thập Tam...... !
Đại Ma kia sắc mặt khó coi nói.
- Thực của Ma Thập Tam yếu? Các ngươi còn biết điều này mà!
Các ngươi ngỗ nghịch Ác Hoàng, nhưng có nghĩ tới chuyện, trước khi Ma Tiên chủ thượng được thoát khốn, cửu tộc của các ngươi sẽ chết thế nào? Với tu vi yếu như gà què đó của Ma Thập Tam liệu có chống đỡ được Ác Hoàng? Ác Hoàng nói không giết Tứ Đại Liên Hoàng, nhưng đâu có nói sẽ không giết cửu tộc của các ngươi?
Vương Khả nói.
Tứ Đại Ma cứng miệng.
- Tiếp theo, cho dù Ma Tiên chủ thượng thoát khốn được, thì tính sao? Ác Hoàng đã muốn giết các ngươi, Ma Thập Tam bảo hộ được các ngươi chắc? Ma Thập Tam chỉ là thủ hạ của Ma Tiên chủ thượng, là một con chó dưới chân Ma Tiên chủ thượng thôi!
Còn Ác Hoàng là thê tử của Ma Tiên chủ thượng! Ngươi mẹ nó đúng là đồ bệnh tâm thần, ngươi có bao giờ vì một con chó mà đi cãi nhau với thê tử của mình? Thê tử ngươi thổi gió bên gối một chút, bảo ngươi đi giết một con chó với mấy con chó săn, ngươi sẽ đứng về bên nào?
Vương Khả trừng mắt hỏi.
Sắc mặt Tứ Đại Ma trầm xuống.
- Các ngươi có não không đấy? Các ngươi vung đao về phía ta chính là đang thị uy với Ác Hoàng, hành động này của các ngươi hoàn toàn là tự sát ngu ngốc! Không, các ngươi không phải tự sát, các ngươi là đang tự tay giết cửu tộc mình!
Vương Khả trừng mắt mắng.
Tứ Đại Ma tay cầm đao kiếm, nhưng đã có hơi chân chờ.
Cách đó không xa, Khương Bính bị chém mất cánh tay cũng quên đau, hắn trừng mắt nhìn Vương Khả đang giáo dục đám Võ Thần cảnh cường giả kia. Mẹ nó chứ, hiện tại Võ Thần cảnh đều dễ lừa đối như vậy?
- Các ngươi ngẫm lại cho kĩ, không phải là ta không đối phó được các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không thấy, hảo huynh đệ Hổ Hoàng của ta đang ở chỗ này? Ta muốn giết các ngươi là dễ như trở bàn tay! Không, ta cũng không nên động thủ, chỉ mình Hổ huynh là đã đủ để xử lý hết đám các ngươi rồi. Chẳng qua ta thấy các ngươi là lực lượng của Ma Đạo, không đành lòng nhìn Ma Đạo cường giả chịu thiệt, mới muốn cảm hóa các ngươi, đừng không biết tốt xấu mà tự giết cả nhà mình!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hắn là Hổ Hoàng?
Một Đại Ma trừng mắt nói.
- Hắn không phải Hổ Hoàng thì là cái gì? Ngươi cho rằng Hổ Hoàng chỉ có một hình thái? Mẹ nó, Hổ Hoàng không thể tu luyện một ít thần công đặc biệt, có thể biến gầy biến béo?
Vương Khả mắng.
- Hừ, ta từng gặp Hổ Hoàng rồi, hắn căn bản không phải!