Vương Khả nói.
- Hắn, hắn là tên đầu gỗ, làm sao có thể phản bội cha? Cha và ông, đều rất ngoan cố. Bọn họ sớm đã biết tất cả, nhưng bọn họ thà chết vẫn không thay đổi!
Khương Song vẫn lạnh lùng nói.
- Hả, vậy lí do ngươi nhập ma là cái gì? Ma đạo có cái gì làm ngươi sợ hãi? Khiến ngươi phải nhập ma để tự vệ? Ngươi nói ra đi, mọi ngươi có thể sẽ được nhờ!
Vương Khả khuyên nhủ.
Khương Song.
Sug Được nhờ? Được nhờ em gái nhà ngươi ý! Không thấy lúc này đang rất thê lương sao? Ngươi còn nói được nhờ?
- Nhị ca, rốt cuộc là vì sao mà ngươi phải bội chính đạo? Vì sao?
Khương Bính cũng lo lắng nói.
- Vì sao? Chính đạ đã hoàn toàn bại rồi, tất cả bại rồi. Nhanh thôi, thiên hạ chính đạo sẽ bị giết toàn bộ. Cha cũng biết, ông cũng biết nhưng họ lại không từ bỏ! Bọn họ muốn chịu chết, tại sao phải để ta và đại ca đi cùng. Bây giờ không nhập ma thì sẽ không còn cơ hội nữa!
Khương Song sợ hãi nói.
- Chính đạo hoàn toàn bị tiêu diệt?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừ, dù sao các ngươi cũng nhanh biết được thôi! Trước tiên thì đừng nói nhảm nữa, mau mở kết giới này ra! Khương Bính, ngươi không mở thì đừng trách ta không khách khí!
Khương Song gắt gao bóp cổ Khương Bính.
- Khu!
Sắc mặt Khương Bính thống khổ, đỏ hết lên.
Vương Khả muốn nhào tới.
- Đừng lại gần, nếu không ta bóp chết hắn!
Khương Song trừng mắt quát.
- Ngươi bóp chết hắn, thì càng không biết cách mở kết giới?
Ngươi không dám!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ngươi làm sao có thể khẳng định là ta không dám?
Khương Song lạnh mặt.
- Nhưng mà điều này không hợp lí, ngươi bóp chết A Bính để làm gì? Khương Song, không phải là ngươi muốn đối phó ta sao? Ta ở đây, ngươi còn bóp chết đệ đệ ngươi làm gì? Hơn nữa, ngươi dùng U Nguyệt để uy hiếp ta, ngươi bóp chết A Bính, ngươi cũng không thể vào trong được, cũng không tìm thấy U Nguyệt, càng không thể uy hiếp ta!
Vương Khả cổ quái nói.
- Đúng rồi, ngươi giết Khương Bính chỉ làm người thân đau đớn mà kẻ thù thì sung sướng. Ngươi rốt cuộc là làm sao? Ta không hiểu?
Trương Chính Đạo cũng trợn mắt nói.
- A Bính, ngươi muốn nói gì?
Khương Song lạnh mặt nhìn về phía Khương Bính.
Sắc mặt Khương Bính rất khó coi.
- Nhị ca, ta thực sự không thể mở ra!
- Ngươi không mở, ta cũng sẽ tự mở được.
Khương Song lạnh lùng nói.
- Không ngờ là như vậy, ngươi cũng có thể mở được, ép A Bính làm cái gì? Chính ngươi có thể mở được, ngươi bị bệnh à!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đây là kết giới thủy tinh mà cha bố trí, A Bính là người trông coi, có thể dùng máu tim để mỡ. A Bính, ngươi không tự mình mở được, thì ta moi tim ngươi ra, dùng máu tim của ngươi để mở nó!
Khương Song lạnh lùng nói.
- Nhị ca, bên trong là muội muội ta, cũng là muội muội ngươi, vì sao mà ngươi nhất định phải bắt nàng? Ta đã đồng ý với cha, chết cũng phải bảo vệ được muội muội, không cho bất kì kẻ nào đi vào, ngươi đừng có mơ!
Sắc mặt Khương Bính khó coi nói.
- Vốn đĩ ta muốn để lại mạng sống cho ngươi, nhưng ngươi u mê không tỉnh ngộ, vậy thì đừng trách ta moi tim ngươi ra mổ kết giới! Cái chết của ngươi là cái giá của sự ngu xuẩn!
Một tay khác của Khương Song chụp lấy tim của Khương Bính.
- Chờ một chút, Khương Song, ngươi bị bệnh à? Không phải muốn đối phó ta sao? Sao không bắt ta làm con tin? Ngươi cần gì phải ra tay độc ác với đệ đệ của mình? Hơn nữa ngươi ra tay cũng vô dụng thôi! Ta sẽ không bảo vệ U Nguyệt, ngươi rốt cuộc thì muốn cái gì?
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
Khương Song nhìn về phía Vương Khả.
- Vậy Vương Khả, ngươi giao thần kiếm của ngươi cho ta, coi như là không có gì!
~ Ta không có thần kiếm thì làm sao cho ngươi được?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi không muốn giao ra? Vậy ngươi tự sát đi, ta sẽ thả Khương Bính!
Khương Song lạnh lùng nói.
- Là ngươi bệnh, hay ta bệnh? Vì sao mà ta phải tự sát? Khương Song đầu ngươi có vấn đề à? Hôm nay ta nhìn ngươi buồn vui thất thường, rốt cuộc là muốn làm gì?
Khương Song hận thù liếc nhìn Vương Khả, lại quay đầu nhìn Khương Bính.
- Nhị ca, ngươi đừng u mê không tỉnh nữa, ngươi nói nhập mà là nhập ma, tại sao lại phải huynh đệ tương tàn? Lại còn huynh muội tương tàn? Ngươi đối phó Vương Khả thì hắn ở ngay kia kìa, ngươi bức ta cũng vô dụng!
Khương Bính trợn mắt nói.
Khương Song mặt đen lại, các ngươi vốn dĩ không hiểu là ta bất đắc dĩ. Các người vốn dĩ không hiểu phiền não của ta. Nếu ta có thể bắt được Vương Khả thì ta có cần tốn nhiều sức lực như vậy không?
Đến bước này rồi, còn quay đầu thế nào được nữa?
- Được, ngươi tự muốn vậy. Ngươi thà rằng bị moi tim cũng không chịu mở kết giới, là ngươi tự muốn thết Khương Song lạnh giọng nói.
- Nhị ca, ngươi tình lại đi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp!
Khương Bính lo lắng nói.
~ Ta không quay đầu, ta cũng không muốn cùng các ngươi đi tìm chết, làm hỏng kế hoạch của đại ca, không chuộc được tội. A Bính, là ngươi tự muốn thết Khương Song lạnh lùng nói.
Cùng lúc nói ra những lời đó, một tay Khương Song đâm vào trái tim của Khương Bính.
- Không!
Khương Bính cả kinh kêu lên.
- Dừng tay!
Vương Khả cũng đánh tới.
Trong nháy mắt, kết giới ở đại điện bỗng nhiên toát ra một luồng sáng tử quang, thoát khởi đại điện bao trùm lấy Khương Song và Khương Bính.
- Uỳnh!
Trong chốc lát, huynh đệ hai người họ tựa như bị bao vây trong một thủy tỉnh cầu.
Đầu ngón tay phải của Khương Song cắm vào lồng ngực Khương Bính, từng tia máu tươi tràn ra. Nhưng miệng vết thương kia lại bị vô số ánh sáng bao quanh, như là một sợi tơ chân khí đang nhanh chóng tràn vào bên trong cơ thể Khương Bính.
- Cái gì? Xảy ra chuyện gì?
Khương Song cả kinh kêu lên.
- Ta, ta cũng không biết!
Khương Bính trợn mắt nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía hai huynh đệ bọn họ.
- Trương Chính Đạo, kiến thức của ngươi rộng rãi, ngươi tới nhìn xem đây là tình huống gì thế? Kết giới bảo hộ U Nguyệt bế quan, làm sao bỗng nhiên lại giam cầm hai huynh đệ bọn họ? Đây là sao vậy?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Ta cũng không biết!
Trương Chính Đạo mờ mịt nói.
- Mẹ nó, hôm nay xảy ra nhiều chuyện kì quái thế! Mặc kệ đi, bọn họ bị giam cầm thì bị giam cầm, ta phải nhanh chóng đánh thức U Nguyệt!