- Giống cái tính khí bướng bỉnh của trãm? Trẫm chán ghét cái tính khí này!
Ác Hoàng tự như thấy được mình năm đó qua hình ảnh của Ma Tôn. Không có một chút đồng cảm mà mặt lại lạnh như băng tiếp tục luyện nhị phẩm hắc liên, để Ma Tôn chịu đựng sự thống khổ này.
Ngay lúc đó, ở quý phủ Ma Thập Tam.
Hắc Liên Nhân Hoàng đột nhiên biến sắc.
- Không được, ta có cảm giác, liên kết giữa ta và nhị phẩm hắc liên đang biến mất. Ma Thập Tam, Ác Hoàng đang luyện hóa nhị phẩm hắc liên của ta. Ta muốn tới đó, ta muốn tới đó!
Hắc Liên Nhân Hoàng đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Dừng lại!
Ma Thập Tam trợn mắt nói.
- Không được, nhị phẩm hắc liên của ta!
Hắc Liên Nhân Hoàng lo lắng nói.
- Uỳnh!
Ma Thập Tam ra tay với Hắc Liên Nhân Hoàng, Hắc Liên Nhân Hoàng khổ sở xụi lơ trên mặt đất.
- Vì sao, nhị phẩm hắc liên của ta, đang bị luyện vào trong cơ thể của Ma Tôn, các người đều biết Ma Tôn đang ở trong cung!
Hắc Liên Nhân Hoàng thống khổ cuộn mình.
- Nhị phẩm hắc liên là chính ngươi làm mất, trách được ai? Hiện tai ta không quan tâm nhị phẩm hắc liên ở trong tay ai, ta chỉ quan tâm phải mở được Thập Vạn Đại Sơn phong ấn! Ác thần kiếm, thiện thần kiếm, bốn đóa nhị phẩm sen đều ở trong tay Ác Hoàng, ta không muốn phát sinh bất kì điều gì ngoài ý muốn!
Trước khi chủ thượng thoát khỏi tù đày, bất cứ chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp! Lúc này ngươi dám làm hỏng kế hoạch, đừng mong sống yên ổn!
Ma Thập Tam dữ tợn nói.
- Vâng, vâng!
Hắc Liên Nhân Hoàng thống khổ.
- Bây giờ chỉ cần Ác Hoàng luyện hóa được thiện thần kiếm là có thể mở Thập Vạn Đại Sơn phong ấn. Ta không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Đồng thời cũng phải phòng bị Thiện Hoàng chó cùng rứt giậu! Mấy người các ngươi, đi canh giữ Thập Vạn Đại Sơn cho ta. Một khi Thiện Hoàng có hành động gì, lập tức báo cáo lại, tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc được!
Ma Thập Tam trợn mắt nói.
- Vâng!
Tứ Liên Nhân Hoàng đáp.
Hắc Liên Nhân Hoàng co quắp, nhìn về phía hoàng cung, gương mặt đầy oán hận. Nhị phẩm hắc liên của ta, coi như bỏ qua sao?
Không, ta không cam tâm!
Thiện Thần Đô, quảng trường Chiến Thần Điện!
Vương Khả đứng trên Chiến Thần Sơn, nhìn toàn thành đã được khôi phục lại như ban đầu, giờ phút này đây sắc mặt rất phức tạp.
Trương Chính Đạo ngồi cách đó không xa bóc quả chuối tiêu, đắc ý ăn.
- Nhìn cái gì thế, cha ta là Trương Tây của Chiến Thần Điện, đã khôi phục thân phận Chiến Thân. Ta là Chiến Nhị Đại, ăn chuối tiêu, các ngươi lại dám trợn mắt với ta?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Đừng để ý đến hắn. Cha hắn mặc dù là Chiến Thần nhưng đến bây giờ vẫn chưa cho hắn tiền. Hắn còn phải đến cửa hàng Thần Vương làm thêm? Đến lúc đó còn phục vụ cho chúng ta!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo nói ra.
- Hừi Một đám người nhìn Trương Chính Đạo đang tiểu nhân đắc chí.
Mộ Dung Lão Cẩu tới trước mặt Vương Khả.
- Vương Khả, nghe nói lần này ngươi có công cứu giá? Ngươi kể cho chúng ta xem, lần này ngươi có công lao lớn như vậy, sao ảnh mắt hoàng thượng nhìn ngươi lại không có thiện cảm?
Mặt Vương Khả đen lại, muốn ta nói thế nào? Ta làm mất thiện thần kiếm của Thiện Hoàng rồi?
- Không, không có gì, có chút hiểu lầm! Sẽ qua nhanh thôi!
Vương Khả lắc đầu.
- Hiểu lầm nhỏ? Vì sao hoàng thượng lại nổi giận với ngươi?
Mộ Dung Lão Cẩu hiếu kỳ hỏi.
Vương Khả im miệng không nói. Mẹ nó, nói với các ngươi có tác dụng gì? Các ngươi giúp ta với Thiện Hoàng cãi nhau à?
Một đám chiến tướng nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Đừng hỏi ta, dù sao lần này Vương Khả cũng xui xẻo. Ôi chao, Vương Khả, dù sao ngươi cũng muốn chạy trốn. Hay lại để lại tài sản cho ta đi. Đưa ta khu sản nghiệp Thần Vương.
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Câm miệng! Ai nói ta muốn chạy? Hơn nữa, nếu đúng là ta chạy trốn, thì ngươi đừng tưởng ngươi thoát được, ngươi cũng có phần!
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Không liên quan đến ta, hơn nữa cha ta là Chiến Thần. Trách nhiệm lần này chủ yếu là của ngươi!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại đắc tội với Thiện Hoàng?
Mộ Dung Lão Cẩu trần ngập tò mò.
Cùng lúc đó, có 4 bóng người bay tới hoàng cung.
Chính là Trần Thiên Nguyên, Hoàng Nguyệt Nga, Trương Tây và Khương Bính.
Nhìn thấy 4 người bay tới, một đám chiến tướng lập tức nghiêm trang lại.
- Bái kiến Chiến Thần!
Chiến tướng cung kính chào.
- Cha, ngươi đã đến!
Trương Chính Đạo lập tức kích động đứng dậy, lau miệng nói.
- Sư tôn, hoàng thượng thế nào rồi? Hay là để ta đi giải thích với hoàng thượng?
Vương Khả nhìn về phía Trần Thiên Nguyên lo lắng nói.
Mặt Trần Thiên Nguyên đen lại.
- Việc này, gác lại! Đừng đi nói lung tung ở khắp nơi là được!
- Hả? Việc này cũng có thể gác xuống?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Thiện thần kiếm của hoàng thượng bị mất cũng có thể gác lại?
Cha vợ ta từ lúc nào lại dễ nói chuyện thế này?
Quảng trường Chiến Thần Điện!
- Cha, gác chuyện này xuống? Thiện Hoàng không truy cứu việc chúng ta làm mất thiện thần kiếm?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nhảy qua.
- Cái gì? Các ngươi làm mất thiện thần kiếm rồi?
Mộ Dung Lão Cầu cả kinh kêu lên.
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước có mơ hồ nghe được, cái gì mà Vương Khả giúp Ác Hoàng lấy được thiện thần kiếm, hóa ra là sự thật?
Một binh lính du côn kinh ngạc nói.
- Vương Khả, sao ngươi lại giúp Ác Hoàng đoạt kiếm?
Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả.
Một đám binh lính du côn cũng quay sang nhìn.
Vương Khả đen mặt nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Trương Chính Đạo ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Thiện thần kiếm sao lại do chúng ta làm mất? Rõ ràng là ah vu oan cho chúng ta, ngươi tưởng là thật à? Ta không làm gì cả, ngươi đừng kéo ta theo!
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ, ta lỡ miệng rồi?
- Sư tôn, chuyện đã xảy ra rồi. Đệ tử nói rồi, lần này đệ tử tới là dùng toàn lực trợ giúp chính đạo. Không những chiến đấu với đám Ma Đạo Nhất mà ngay cả A Bính cũng liều mạng chiến đấu.
Ngươi không tin có thể hỏi A Bính! Về thiện thần kiếm, là ngự ấn của Khương Song giở trờ, không liên quan đến chúng ta!