Tây Môn Tĩnh khuyên nhủ. Mặt Vương Khả đen lại, ai nói ta không sợ? Ngươi không hiểu sao, mỗi lần đều khiến ta động đến một đám địch mạnh. Nếu ta không có bản lĩnh, sớm đã tiêu đời rồi.
- Hơn nữa.cha ta nói chuvến đi Da Xoa hoàng triều này.cần môt - Hơn nữa, cha ta nói chuyến đi Dạ Xoa hoàng triều này, cần một cao thủ kiếm đạo. Đệ tử chính là cao thủ kiếm đạo đó! Có thể giúp!
Tây Môn Tĩnh lập tức nói.
- Thôi dẹp đi, kiếm đạo của ngươi mà cũng gọi là cao thủ?
Vương Khả khinh thường nói.
Bên kia Khương Bính mở miệng nói.
- Ta cũng nghe phụ hoàng nói, sau khi Tây Môn Tĩnh đạt Võ Thần cảnh, kiếm đạo quả thật không tệ! Trong đám ngươi cùng tu về kiếm đạo, có ít ai là địch thủ!
- Con trai của Tây Môn Thuận Thủy, đầu óc thì không kế thừa được của cha, nhưng thiên phú chiến đấu lại khác hẳn với người thường, kiếm đạo đúng là không tệ!
Khương Song cũng mở miệng giải thích.
- Thầy, người xem, hai vị thái tử đều đã nói như vậy!
Tây Môn Tĩnh lập tức nhìn Vương Khả nói.
Mặt Vương Khả đen lại nhìn Tây Môn Tĩnh.
- Thôi, tới thì tới. Nhưng nhớ kĩ đừng nói lời không nên nói. Các miệng quạ đen của ngươi nói cái gì cũng linh nghiệm, tốt nhất ngươi quản tốt cái miệng của ngươi lại. Kết thúc chuyến đi này thì cho ngươi nói đủ!
- Được!
Mặt Tây Môn Tĩnh co quắp một cái.
Con mẹ nó, thật sự cho rằng ta là sao chổi!
- Sao lần này Trương Chính Đạo không tới?
Khương Bính hiếu kỳ nói.
- Trương Chính Đạo? Cha hắn không cho phép. Mẹ nó Trương Tây bị bệnh à, hắn không giúp thì thôi còn không cho Trương Chính Đạo đi cùng! Chuyến này của chúng ta đúng là thiếu thốn mài Khương Bính.
Can)
May Trương Chính Đạo không nghe được lời ngươi nói, nếu không hắn càng không muốn tới.
- Thần đô Dạ Xoa này thật kỳ quái. Nửa tây thành là thành trì bình thường, có hoàng cung có phiên chợ. Nửa đông thành, lại có sương đen bao phủ cuồn cuộn? Trong màn sương đen lại có những tia sáng xuyên qua? Trên dưới đều bị phủ bơi sương đen?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Khu có sương đen kia, là mộ kiếm của Vương gia!
Khương Song nhìn về phía xa nói.
- Mộ kiếm? Ngươi từng vào rồi sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Khương Song rất khó coi.
- Mộ kiếm của Vương gia, không ai vào được, hoặc có thể nói là không vào được sâu bên trong. Năm đó, do dựa vào kiếm đạo của Trần Thiên Nguyên, đánh thẳng vào bên trong. Ô trong đó 10 năm, 10 năm sau mới đi ra. Việc đó đã chấn động một thời.
Nhưng sau khi ra ngoài, Trần Thiên Nguyên giống như bị đả kích, bắt đầu phế công trùng tu! Hơn nữa còn phế mấy lần!
- Sư tôn của ta đi vào đó?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương trên vai Vương Khả bỗng kích động kêu lên.
- Lão Hàn, ngươi làm sao thế?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Hàn Băng Thần Trùng Vương đang ở trên bả vai.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương như muốn nói gì đó với Vương Khả.
- Cái gì? Ngươi luôn muốn ăn trái cây bên trong mộ kiếm?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ùng ục ục!
- Ngươi đã từng cố gắng mấy lần, nhưng không vào được?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương miêu tả cho Vương Khả biết bản thân mấy lần muốn đi vào bên trong, nhưng đều bị ngăn cản, rất thèm khát trái cây ở bên trong.
Sắc mặt Vương Khả rất kỳ quái.
- Chuyến này, chỉ sợ không dễ dàng!
Tu vi của Hàn Băng Thần Trùng Vương dù sao cũng ở Võ Thần cảnh đỉnh phong. Cho dù không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng cũng không phải đến lén lút vào mộ kiếm cũng không vào được chứ! Mộ kiếm của Vương gia này, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Hàn Băng Thần Trùng Vương sao?
- Thầy, nhị thái tử, nói thế nào thì ngươi cũng là hoàng đế Dạ Xoa. Chuyến này chúng ta đến thần đô Dạ Xoa, cũng cần phải lén lén lút lút sao? Lại còn mặc áo bào đen?
Tây Môn Tĩnh hiếu kỳ hỏi.
- Ngươi không hiểu, hắn chỉ là một hoàng đế bù nhìn, không có giá trị lợi dụng nhiều!
Vương Khả giải thích.
- Ta không có giá trị lợi dụng? Vậy các ngươi tìm ta làm cái gì?
Khương Song không thoải mái nói.
- Ngươi đừng hét lên với ta. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, trước đây ngươi làm hoàng đế Dạ Xoa có thực quyền gì?
Vương Khả khinh thường nói.
- Dù sao ta cũng là hoàng đế Dạ Xoa! Bây giờ ta vẫn là hoàng đế Dạ Xoa! Khương Song trợn mắt nói.
- Nhưng mà ngươi lại tự nhập ma đạo! Vương gia hận ngươi thấu xương. Có năng lực thì ngươi hô to lên, là ngươi ở đây đi!
Vương Khả nhìn về phía Khương Song nói.
- Hừ, nếu không phải bị tước đoạt tu vi, ngươi cho rằng ta không dám? Ta bị bức tới nông nỗi ngày hôm nay còn không phải là do các ngươi hại sao?
Khương Song tức giận trừng mắt nói.
- Nhị thái tử, nhỏ giọng một chút, đừng gọi Vương gia Dạ Xoa ở đây!
Tây Môn Tĩnh lập tức kêu lên.
- Ở đây khá xa, không thể kinh động đến Vương gia được. Hơn nữa không phải là chúng ta đều mặc áo bào đen sao? Ta sớm đã đề phòng, yên tâm, không có người phát hiện đâu!
Vương Khả tự tin nói.
- Không đúng, vừa rồi là Tây Môn Tĩnh nói!
Khương Bính trợn mắt.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, đột ngột quay lại nhìn Tây Môn Tĩnh quát.
- Không phải ta bảo ngươi không có chuyện gì thì đừng nói chuyện sao?
- Ta chỉ khuyên các ngươi thôi, không có chuyện gì đâu. Chẳng lẽ Vương gia của Dạ Xoa còn có thể bị ta gọi tới?
Tây Môn Tĩnh không phục nói.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên một đạo kiếm bay thẳng tới.
- Ai? Dám xông vào cấm địa của Vương gia!
Một tiếng kêu to, khí thể khổng lồ.
Vương Khả, Khương Bính, Khương Song đều cùng trừng mắt nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh.
— su - Ai? Dám xông vào cấm địa của Vương gia!
Một tiếng kêu to, khí thể khổng lồ.
Vương Khả, Khương Bính, Khương Song đều cùng trừng mắt nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh.
=aai - Các ngươi là ai?
Tiếng kêu to lại vang lên lần thứ hai.
Vương Khả vung tay lên, dùng sương mù che phủ Hàn Băng Thần Trùng Vương.
Là một nam tử mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm, biểu cảm hung sát nhìn chằm chằm bốn ngươi mặc áo bào đen.
- Nơi này từ lúc nào đã trở thành cấm địa của Vương gia?
Khương Song hạ trầm giọng nói.