Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1823: Rừng Vạn Bia

Chương 1823: Rừng vạn bia

Vương Khả nói.

Cách đó không xa, mặt Vương Hữu Kiếm đen lại.

- Ai nói Trần Thiên Nguyên đánh bại ta?

Vương Hữu Kiếm then quá hóa giận. Lúc trước đã nói rõ với Trần Thiên Nguyên rồi, sẽ nói là chúng ta ngang tay, chúng ta cùng chung chí hướng, ta mới cho hắn ở đây lĩnh hội 10 năm. Con mẹ nó, sao hắn không giữ lời, lật lọng? Sao ngươi dám để lộ tin tức cho Vương Khả?

- Không ai nói! Nhưng chẳng phải dễ dàng suy ra sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Suy ra?

- Từ lúc đầu gặp ngươi. Từ câu nói đầu tiên của ngươi ta đã có cảm giác ngươi rất cay nghiệt. Ngươi cay nghiệt như thế sao có thể sư tôn ta ở đây lĩnh hội tận 10 năm? Rất rõ ràng, ngươi có chuyện không thể để cho ai biết được. Vậy chuyện đó là gì, chính là bị sư tôn ta đánh bại. Ngươi muốn sư tôn ta giữ kín bí mật này, có đúng hay không?

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.

Mặt Vương Hữu Kiếm đen lại.

- Hỗn xược. Trần Thiên Nguyên bảo ngươi nói thế?

- Chuyện này còn cần sư tôn ta nói sao? Có ai là không biết?

Ngươi hỏi Vương Hữu Lễ, hắn đoán được rồi đó. Còn nữa, ngươi hỏi bốn người kia đi xem họ có đoán được không.

Vương Khả trợn mắt nói.

Vương Hữu Kiếm nhìn về phía đám người kia. Nhất thời mọi người đều trầm mặc. Vương Hữu Kiếm hiểu rõ, tất cả mọi người đều đoán được, chỉ có mình tự lừa mình dối người thôi.

- Thấy chưa? Kiếm đạo của Vương Hữu Kiếm không tốt, ngươi lên là đủ rồi! Vi sư động thủ, có chút cậy mạnh đánh yếu!

Vương Khả nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.

- Vâng, nhưng mà có đúng không?

Tây Môn Tĩnh mờ mịt.

Kiếm đạo Vương gia nổi danh thiên hạ. Vì sao qua miệng ngươi lại thành đống rác? Thầy, ngươi đang khiêu khích Vương gia Dạ Xoa sao?

Quả nhiên, mặt Vương Hữu Kiếm ở phía đối diện đen như cái đáy nồi.

- Hừ, được, được! Năm đó Trần Thiên Nguyên đến mộ kiếm, vẫn rất cung kính. Ngươi là đồ đệ của hắn mà lại nói khoác không biết ngượng. Quả nhiên là ngươi chướng mắt kiếm đạo của Vương gia ta! Vậy thì đi chết đi! Hơn 200 năm, ngươi cho rằng kiếm đạo của ta vẫn như vậy sao? Cho dù Trần Thiên Nguyên lại đến, ta cũng cho hắn không có đường về, huống hồ là các ngươi!

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Lên!

Vương Khả thúc giục.

- Thây, ta... !

Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.

- Yên tâm, không có gì, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Dùng Hồng Liên Kiếm Pháp, trường kiếm ở tay trái, tay phải dùng ngón tay làm kiếm. Vừa rồi làm sao ứng phó với Nam Kiếm Thần thì cứ như vậy ứng phó với Vương Hữu Kiếm. Nhanh lên!

Vương Khả khích lệ nói.

Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ.

- Ta không có!

- Được rồi! Bắt đầu, hắn đánh lén ngươi, cẩn thận!

Vương Khả thúc giục.

- Làm gì có cái chuyện ấy. Ngươi đi chết đi!

Vương Hữu Kiếm trừng mắt quát.

Nói xong, trường kiếm sương mù trong tay Vương Hữu Kiếm vung lên.

- Uỳnh!

Trong lúc đó, trường kiếm toát ra vô số sương mù, sương mù che khuất bầu trờ. Nháy mắt, rừng vạn bia bị sương mù bao phủ, mơ mơ hồ hồ.

Bên trong màn sương, một đạo kiếm bay thẳng tới Tây Môn Tĩnh.

- Hồng Liên Kiếm Pháp!

- Hồng Liên Kiếm Pháp!

- Uỳnh!

Trong nháy mắt, kiếm đạo của Tây Môn Tĩnh và Vương Hữu Kiếm va chạm vào nhau. Hơn nữa, Vương Hữu Kiếm giống như muốn giáo huấn Tây Môn Tĩnh, cũng dùng Hồng Liên Kiếm Pháp!

Bên trong màn sương mù, Vương Khả và đám người Dạ Xoa đều rối rít lui ra. Nhường chiến trường lại cho Vương Hữu Kiếm và Tây Môn Tĩnh.

Hai người đều dùng Hồng Liên Kiếm Pháp. Trong lúc nhất thời, bên trong sương mù đều là kiếm khí hồng liên nở rộ. Ngàn vạn đóa hoa bao quanh giống như đại dương.

Vương Hữu Kiếm dùng thực tế chứng minh sức mạnh kiếm đạo của hắn. Cùng là Hồng Liên Kiếm Pháp nhưng kiếm đạo của Đông Kiếm Thần kém xa Vương Hữu Kiếm.

- Hồng Liên Kiếm Pháp, ngươi... !

Tây Môn Tĩnh ngạc nhiên nói.

- Hồng Liên Kiếm Pháp, năm đó rừng vạn bia này của ta có Hồng Liên Bồ Tát lưu lại kiếm ý. Hồng Liên Bồ Tát tạo ra kiếm pháp này. Năm đó đã đạt tu vi tiên nhân, thực lực rất mạnh, kiếm pháp tinh diệu. Ngươi có thể sánh bằng sao? Rừng vạn bia có kiếm ý của Hồng Liên Bồ Tát. Một kiếm này của ta là đại điện cho kiếm đạo của Hồng Liên Bồ Tát. Ta là gốc, ngươi chỉ mô phỏng thôi.

Ngươi không phải đối thủ của ta!

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Ẩm ầm!

Quả nhiên, Vương Hữu Kiếm gần như là thấu hiểu triệt để kiếm pháp của Hồng Liên Bồ Tát. Uy lực to lớn làm Tây Môn Tĩnh liên tục lụi bại.

- Tây Môn Tĩnh, ngươi sợ cái gì? Trên đời không có kiếm pháp nào vô địch. Hồng Liên Kiếm Pháp cũng vậy. Chỉ cần có người sáng tạo ra, thì ắt sẽ có người có kiếm đạo lợi hại hơn. Hồng Liên Bồ Tát sáng tạo ra thì thế nào? Vương Hữu Kiếm cũng không phải Hồng Liên Bồ Tát. Ngươi lại coi hắn như thế, là thế nào?

Trong lòng ngươi không sợ, thì nhất định sẽ vượt qua được hắn!

Vương Khả kêu lên.

- Nhưng mà, ta làm sao vượt qua được người sáng tạo ra kiếm đạo này!

Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.

- Không phải là ngươi đã vượt qua rồi sao?

Vương Khả kêu lên.

- Ta vượt qua lúc nào?

Tây Môn Tĩnh liên tục bị đánh lui.

- Hồng Liên Kiếm Pháp của Hồng Liên Bồ Tát chỉ có một tay sử dụng kiếm. Ngươi có hai tay, tay kia của ngươi đâu? Vừa rồi ngươi đã ngộ ra thì lại càng tiến thêm một bước, sao lại quên rồi? Ngón tay kiếm, dùng một tay khác làm kiếm đi!

Vương Khả kêu lên.

- Để ta thử!

Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.

- Ầm ầm!

Tây Môn Tĩnh vứt bỏ tạp niệm, hai tay cùng xuất kích một lúc.

Tây Môn Tĩnh đúng là có thiên phú chiến đấu rất mạnh. Có thể lĩnh hội được rất nhanh. Lúc trường kiếm chạm vào trường kiếm của Vương Hữu Kiếm, thì đột nhiên ngón tay kiếm đâm về phía Vương Hữu Kiếm.

- Cái gì?

Mặt Vương Hữu Kiếm biến sắc, uốn éo thân hình.

- Uỳnh!

Ngón tay làm kiếm trong nháy mắt điểm vào bờ mông của Vương Hữu Kiếm.

- Uỳnh!

Hai người vừa đánh vào, đột nhiên tách ra.

Vương Hữu Kiếm không thể tưởng tượng nổi nhìn quần bị rách một lỗ ở trên mông, trừng mắt về phía Tây Môn Tĩnh.

- Ngươi, ngươi, ngươi... !

Vương Khả xấu hổ tức giận không thôi.

Đồ cặn bã này, lại đến cái mức này? Mẹ nó, quần của ta vẫn còn ở đây, vậy mà ngươi dám dùng Chỉ Kiếm - ngón ta làm kiếm?

- Trùng hợp, là trùng hợp thật mà!

Tây Môn Tĩnh kỳ quái nói.

Bình Luận (0)
Comment