Ha ha, người biết rõ hành tung của ta chỉ có ngươi. Tào Hùng, lúc đó ngươi đã bán đứng ta rồi! Muốn mượn tay Vương Hữu Kiếm giết ta, sau đó Vương Hữu Kiếm sẽ đăng cơ làm hoàng đế?
Khương Song lạnh lùng nói.
- Cái gì? Ta không có!
Tào Hùng kinh ngạc kêu lên.
- Ngươi không làm? Vậy thì ai nói cho Vương Hữu Kiếm? Hành tung của ta sao hắn biết được? Làm sao ta vừa tới hắn đã biết?
Khương Song trừng mắt quát.
- Ta làm sao biết được!
Tào Hùng trừng mắt mờ mịt nói.
- Vương Hữu Kiếm, làm sao ngươi biết được?
Tào Hùng trừng mắt nhìn Vương Hữu Kiếm.
- Ta nhận được một lá thư nặc danh, trong đó đã tiết lộ hành tung của ngươi! Ta làm chứng, không phải Tào Hùng phản bội ngươi!
Vương Hữu Kiếm trầm giọng nói.
- Ngươi làm chứng? Đến lúc này ngươi làm chứng thì có ích gì?
Vương Hữu Kiếm, các ngươi tưởng ta là trẻ lên ba sao? Ta có thể tùy ý để các ngươi định đoạt sao?
Khương Song dữ tợn nói.
- Khương Song, có hiểu lầm gì đó rồi?
Tào Hùng cay mày nói.
- Hiểu lầm? Ha ha, chuyện đã rõ ràng như vậy còn hiểu lầm cái gì? Ngươi tiết lộ hành tung của ta cho Vương Hữu Kiếm ta chưa nhắc tới vội. Vậy việc ngươi hứa với ta, sẽ giúp ta, bảo vệ ta, giữ an toàn cho ta? Ngươi lừa gạt ai đây? Vương Hữu Kiếm dẫn theo đệ tử đến muốn giết ta, ta có được an toàn không? Nếu không phải Vương Khả chiếm được gia chủ lệnh của Vương gia Dạ Xoa, bây giờ ta đã bị Vương Hữu Kiếm giết rồi!
Khương Song hung dữ nói.
- Chúng ta hứa đã bảo vệ ngươi, nhất định sẽ làm được!
Tào Hùng cau mày nói.
- Cái rắm! Ngươi muốn ta nhường ngôi cho Vương Hữu Kiếm, đã chỉ rõ ra rồi, ngươi và Vương Hữu Kiếm là đồng bọn? Vương Hữu Kiếm dẫn toàn bộ người Vương gia đến giết ta? Ha ha, đây gọi là sự bảo vệ của ngươi ư? Không, các ngươi muốn giết người diệt khẩu thôi, các ngươi muốn ta chết mà thôi! Các ngươi muốn giết ta!
Khương Song dữ tợn quát.
- Không phải. Trước đó Vương Hữu Kiếm vẫn chưa liên minh với chúng ta. Mấy hôm trước mới liên minh. Ngươi hiểu lầm rồi!
Tào Hùng trừng mắt kêu lên.
- Cái rắm! Vừa mới kết liên minh? Ngươi coi ta là trẻ lên ba sao?
Khương Song quát.
- Hừ, đúng là hai ngày trước khi Vương Khả lấy được gia chủ lệnh ta mới liên minh với Tào Hùng!
Vương Hữu Kiếm trầm giọng nói.
- Các ngươi không cần phải đóng kịch nữa. Mọi chuyện đã rõ rồi, đến giờ khắc này rồi đừng giả vờ giả vịt nữa? Diễn cho ai xem!
Vương Hữu Kiếm của các ngươi còn dẫn theo các gia chủ đến quý phủ của Vương Hữu Lễ, đòi vây giết ta. Ta nói rồi, các ngươi diễn cũng chẳng ai xem đâu. Ai làm lộ hành tung của ta? Vương Hữu Lễ? Không thể nào, hắn luôn ở trước mặt ta, ta đã để ý hắn.
Hay là Khương Bính, Tây Môn Tĩnh, Vương Khả? Bọn họ làm gì có lí do để lộ hành tung của ta? Không phải Tào Hùng ngươi thì là ai? Các ngươi muốn giết ta, các ngươi muốn ta chết, còn muốn ta nhường ngôi cho Vương Hữu Kiếm? Ha ha, nếu ta thật sự làm như vậy, bước tiếp theo của các ngươi có phải là giết ta diệt khẩu! Đám người ác độc, ác tặc!
Khương Song khàn cả giọng rống lên.
- Ta không tiết lộ hành tung của ngươi!
Tào Hùng buồn bực quát.
- Ngươi không phải, chẳng lẽ là Vương Khả sao?
Tào Hùng tuyệt vọng. Hóa ra tất cả mọi chuyện là xuất phát từ đây? Nhưng mà, thực sự ta không hề tiết lộ hành tung của ngươi, ta không biết?
Khương Song, Tào Hùng, Vương Hữu Kiếm, ba ngươi nhao nhao chửi mắng. Lúc này bách quan Dạ Xoa, Vương Hữu Lễ, đệ tử Vương gia không thể chen vào một câu nào.
Ngay cả Khương Bính cũng cảm thấy kỳ quái.
- Đúng vậy, Tào Hùng, ngươi nói vốn không chặt chẽ. Chẳng lẽ, Vương Khả tiết lộ hành tung của chúng ta sao?
Khương Bính khinh thường, Tây Môn Tĩnh khinh thường, đệ tử Vương gia cũng khinh thường. Tào Hùng, bây giờ ngươi giảo biện còn có ý nghĩa gì nữa? Chuyện đơn giản như vậy chúng ta còn không nhìn ra sao? Nhất định là ngươi tiết lộ! Chỉ có Vương Khả, lúc này sắc mặt rất kỳ quái.
- Vương Khả, sắc mặt của ngươi không đúng. Chẳng lẽ ngươi tiết lộ hành tung của Khương Song cho Vương Hữu Kiếm?
Vương Hữu Lễ nhạy bén phát hiện có điểm không đúng.
- Hả?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả.
Bị tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm. Dù sao Khương Bính cũng trở thành hoàng đế rồi, mình cũng không cần che giấu.
- Không sai, là ta đã sắp xếp ngươi lặng lẽ báo tin cho Vương Hữu Kiếm!
Vương Khả nói.
- Cái gì?
Sắc mặt Khương Song cứng đờ.
- Vì sao? Lần này bí mật về thần đô Dạ Xoa, không phải chính ngươi bảo là phải giữ bí mật sao? Vì sao lại tiết lộ cho Vương Hữu Kiếm?
Tào Hùng kinh ngạc nói.
- Ngươi phái người đi truyền tin cho ta? Tiết lộ bí mật của mình?
Ngươi tố cáo chính mình? Vì sao?
Vương Khả trừng mắt không tin nói.
- Hơn nữa ngày ấy lúc bọn Vương Hữu Kiếm đi rồi, ngươi còn chất vấn ta tiết lộ hành tung của ngươi, ngươi vừa ăn cướp vừa la làng? Vì sao?
Vương Hữu Lễ trừng mắt nói.
Cái này không logic, vì sao? Là Vương Khả tố giác? Ngươi có bệnh à, ngươi muốn làm gì?
- Lần này chúng ta trở về, muốn tìm Vương Hữu Lễ hỗ trợ Khương Bính lên ngôi. Nhưng lúc ấy ta không tin tưởng Vương Hữu Lễ, sợ hắn lừa ta. Cho nên ta muốn bày ra kế sách, báo cho Vương Hữu Kiếm, đến lúc đó quan sát Vương Hữu Lễ cãi nhau với Vương Hữu Kiếm, phân tích xem Vương Hữu Lễ thật lòng giúp đỡ hay không. Dù sao chuyến đi này cũng cực kì nguy hiểm, nhất định phải suy nghĩ kín đáo chu toàn. Ta không chắc chắn được Vương Hữu Lễ, thì làm sao dám tín nhiệm! Cho nên, ta đã sai người báo tin cho Vương Hữu Kiếm. Rồi thấy biểu hiện của Vương Hữu Lễ, lúc đó mới tin tưởng được, ta mới yên tâm!
Vương Khả giải thích.
Vương Hữu Lễ, Vương Hữu Kiếm, Tào Hùng, Khương Song.
Logic chặt chẽ! Ngươi muốn thăm dò Vương Hữu Lễ. Nhưng Tào Hùng lại gánh giúp ngươi. Sau đó Vương Hữu Kiếm cũng vì cái tin ngươi báo mà bỏ lỡ cơ hội làm hoàng đế. Càng làm cho Khương Song tức giận là, trong khoảng thời gian này đã hận nhầm người?
Thực ra là Tào Hùng không có lừa hắn?
Chỉ vì sự yên tâm của Vương Khả, mà chúng ta bị ngươi hại chết!
Con mẹ nó, làm sao bây giờ? Bách quan đều đang quan sát, hiểu lầm đã được xóa bỏ nhưng có thể làm lại sao? Nhường ngôi lại một lần nữa, có thể không?