Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1930 - Chương 1931: Ác Hoàng Thứ Ba

Chương 1931: Ác Hoàng thứ ba

Nhưng, vì Long Ngọc, làm nam nhân vất vả chút cũng là chuyện hiển nhiên, huống hồ hắt nước bẩn là sở trường đặc biệt chuyên nghiệp của mình! Kỳ thật cũng không tính là gì!

Ngay tại lúc Vương Khả đang suy tính trước sau, sương trắng mới vừa bay đi đột nhiên trở về.

- Long Ngọc, sao ngươi lại về rồi?

Vương Khả kinh ngạc nhìn gương mặt xinh xắn của Long Ngọc trước mặt mình.

Long Ngọc nhìn Vương Khả, ánh mắt dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp, có cảm động, có yên tâm, hơn nữa là xúc động.

Long Ngọc không nói gì, mà là bỗng nhiên kéo Vương Khả lại, kiễng chân lên hôn hắn.

Ba! Vương Khả trợn to mắt, ta, ta đang bị cưỡng hôn?

Vương Khả đang muốn thể nghiệm trận cưỡng hôn xảy ra bất thình lình này cho kĩ càng một chút, lại phát hiện cưỡng hôn đã kết thúc, hắn căn bản là trở tay không kịp!

- Long Ngọc!

Vương Khả đang muốn duỗi tay ôm Long Ngọc tiếp tục một chút.

Chỉ thấy Long Ngọc mắc cõ đỏ mặt, thở dài nói:

- Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, nhất định phải chờ được sư tôn tới, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình!

Nói xong, Long Ngọc quay đầu phi lên không trung, đảo mắt đã đuổi kịp Bất Giới hòa thượng ở nơi xa.

Đôi tay Vương Khả dừng ở lưng chừng, nhìn Long Ngọc đỏ mặt mắc cố bay đi, nhất thời vẻ mặt hắn tỏ ra hưng phấn:

- Này, này, này là hạnh phúc của ta lại sắp tới?

Ác Thần Long Thành, trong một gian đại điện khác.

Diêm La Nhân Hoàng, Hoàng tướng quân cũng nghe được mấy lời bẩm báo của dơi yêu ngoài cửa, cả hai lập tức nhìn vào mắt nhau.

- Lại một Ác Hoàng nữa tới? Vẫn là bị hắc khí bao phủ? Này...

hôm nay là làm sao vậy?

Hoàng tướng quân trừng mắt nói.

- Qủa thật hôm nay có chút quỷ dị.

Diêm La Nhân Hoàng cũng trầm mặc nói.

Hai người không biết nhóm Ác Hoàng thứ ba này là thật hay giả, rốt cuộc, hai người đâu có nhiều kinh nghiệm lừa đảo giang hồ như Vương Khả? Ở trong lòng cả hai, nhóm Ác Hoàng thứ ba này đại khái cũng là hàng nhái tất, ai bảo bọn họ cũng là hắc khí bao phủ toàn thân chứ? Không phải cũng giống hệt mình sao?

- Hoàng Thượng, hiện tại làm sao bây giờ?

Hoàng tướng quân hỏi.

- Long mạch của Ác Thần Long Thành đã bị tiêu hao hầu như không còn, hẳn là sắp có thể hủy diệt Long Đài, một khi Long Đài bị hủy, chắc chắn sẽ đất rung núi lở, chúng ta cứ chờ, chờ bọn họ hủy hoại Long Đài thì lập tức rời đi.

Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.

- Nhưng mà bọn họ sẽ hủy hoại Long Đài ư? Nếu bọn họ không hủy hoại Long Đài thì làm sao bây giờ?

Hoàng tướng quân lo lắng hỏi.

- Sao có thể? Bọn họ không hủy hoại Long Đài thì chiếm Long Đài điện kia làm gì? Bọn họ không hủy Long Đài thì hủy diệt long mạch đại địa kia làm gì? Đến bây giờ vẫn chưa hủy, chắc chắn là có mưu tính nào đó, đừng có gấp, nhất định bọn họ sẽ hủy Long Đài, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ.

Diêm La Nhân Hoàng nói.

- Vâng!

Hoàng tướng quân gật đầu đáp.

Hai người cũng không biết, Vương Khả căn bản là không tính toán hủy hoại Long Đài, và cũng chính vì sự sơ sót đó mà cả hai đã đánh mất cơ hội hủy hoại Long Đài thật sự.

Bên ngoài Ác Thần Long Thành.

Bất Giới hòa thượng đang phi hành cùng Long Ngọc.

- Bất Giới La Hán, khi Ác Hoàng tới, có lẽ sẽ dùng Vạn Niên Cổ thúc giục sư tôn ta lập tức tiến đến, sư tôn đến lại không biết đi lối vào vực sâu nào, chỉ bằng chúng ta chia binh hai đường, mỗi người đến một lối vào vực sâu chờ, sau đó nói rõ cho sư tôn ta biết những chuyện vừa xảy ra, tránh bỏ lõ sư tôn.

Long Ngọc mở miệng nói.

- Này sao được! Ta đã đồng ý với Vương Khả phải bảo vệ ngươi an toàn.

Bất Giới hòa thượng nói.

- Làm theo!

Thanh âm Đại Quang Minh Bồ Tát truyền tới.

Bất Giới hòa thượng méo mặt, sư tôn, sao lúc nào ngươi cũng làm trái lại ta thế?

- Được rồi, được rồi.

Bất Giới hòa thượng buồn bực gật đầu.

Lập tức, hai người tách nhau ra, mỗi người bay đến một lối vào vực sâu.

Chờ Bất Giới hòa thượng biến mất trong bóng tối, Long Ngọc liền bay đến một sơn cốc hắc ám, sau đó lật tay lấy ra một thân áo đen mà mặt nạ ác quỷ.

- Hô!

Long Ngọc đổi y phục, tức khắc biến thành hình thái Ma Tôn.

Ma Tôn nhìn phương hướng, sau đó đằng không bay đi, rất nhanh đã bay đến một sơn cốc u ám khác, liền thấy trong sơn cốc kia, lúc này có ba người đang chờ.

Ba người kia không phải ai khác, chính là Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh.

- Ma Tôn!

Ba người cung kính nói.

- Ma Tôn, ngài bảo chúng ta tới chuẩn bị bảo hộ Vương Khả?

Nhưng mà, Vương Khả đâu?

Chu Hồng Y hiếu kỳ nói.

- Kế hoạch ban đầu đã hỏng, hiện tại các ngươi đi với ta.

Ma Tôn trầm giọng nói.

- Vâng.

Ba người ứng tiếng nói.

Oanh!

Bốn người lập tức bay vào trong bóng đêm.

Thập Vạn Đại Sơn, lối vào vực sâu tại Long Tiên Trấn.

Ác Hoàng ôm một cái tã lót, đứng phía sau Ác Hoàng là hai đại Ma Thần của Đại Ác hoàng triều, Hoàng Thiên Phong và Ma Thập Tam, ngoài ra, còn có một vài Đại Ác cường giả cùng đi theo. Tất cả đứng trên một đỉnh núi, nhìn vực sâu bị bao phủ bởi hắc khí cách đó không xa.

- Hoàng Thượng, nếu ngài xuất quan mà báo cho cho thần trước, thần cũng dễ tìm càng nhiều người đến đây hiệp trợ, thần vẫn chưa kịp triệu tập Tứ Đại Liên Hoàng và một ít Võ Thần cảnh cường giả tới nữa!

Giờ phút này, Ma Thập Tam vô cùng hưng phấn nói.

- Đám người kia mới vào Võ Thần cảnh, có ích lợi gì? Ngươi muốn dây dưa kéo dài sao?

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

Ma Thập Tam biến sắc mặt, lập tức tát mình một cái.

- Đúng vậy, đúng, Hoàng Thượng ngài nói rất đúng, là ta bị vui sướng làm mê muội đầu óc. Hiển nhiên binh quý ở thần tốc, càng nhanh mở ra phong ấn mới càng tốt, dây dưa kéo dài sẽ khiến Chính Đạo cảnh giác, đến lúc đó gây thêm phiền toái cho chúng ta lại không hay! Vẫn là Hoàng Thượng anh minh!

Ma Thập Tam vui vẻ nói.

Chỉ cần có thể sớm ngày cứu chủ thượng thoát khốn, cái gì Ma Thập Tam cũng không để bụng, lúc này đã là thời khắc cuối cùng, hiển nhiên chuyện nào hắn cũng nghe theo Ác Hoàng.

Hoàng Thiên Phong bên cạnh lạnh lùng nhìn Ma Thập Tam, giờ phút này tâm tình hắn cũng không quá tốt, rốt cuộc, ai cũng biết Hoàng Thiên Phong ái mộ Ác Hoàng, nhưng Ác Hoàng lại lập tức muốn đi cứu trượng phu nàng, trong lòng Hoàng Thiên Phong vui sướng sao được?

Bình Luận (0)
Comment