Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1959 - Chương 1960: Long Ngọc Dung Luyện Đại Đế Vị

Chương 1960: Long Ngọc dung luyện đại đế vị

Vương Cô Sơn đột nhiên sợ hãi rống lên.

Vương Cô Sơn muối tiến lên, nhưng Thiện Hoàng đã kéo chặt Vương Cô Sơn lại.

Thời điểm này Thiện Hoàng cũng sơ ngây người. Này... này là tình huống gì đây? Không phải ta tới đoạt Đại Đế vị ư? Sao lại biến thành Vương Khả đoạt? Vương Khả chẳng những cướp được Đại Đế vị, còn dung luyện nó? Lại còn dung luyện thành công? Này...

đây là giả, đúng không? Chính mình và Vương Cô Sơn mới là tuyệt thế đại lão, sao lại trở thành đôi bên đánh nhau, để Vương Khả nẵng tay trên rồi?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Thiện Hoàng vẫn bám trụ Vương Cô Sơn, không cho Vương Cô Sơn tiến lên, trong lúc nhất thời, hàn khí trong tầng sáng màu lam bạo trướng gấp mấy lần.

- Giết!

Rốt cuộc Tứ Đại Liên Hoàng cũng vọt tới gần, từng người song chưởng ầm ầm đánh hướng Vương Khả.

Vương Khả duỗi hai tay bảo vệ Long Ngọc! Tám bàn tay mang theo toàn bộ lực lượng của Tứ Đại Liên Hoàng hung hăng đánh lên trên người Vương Khả.

Oanh!

- Vương Khả!

Trần Thiên Nguyên cả kinh kêu lên.

Trương Tây Lai cũng tỏ ra kinh hãi, một đòn toàn lực của Tứ Đại Liên Hoàng? Đòn này, cho dù là mình cũng chịu không nổi, vậy chẳng phải đồ đệ của Trần Thiên Nguyên xong đời rồi?

Khoảnh khắc Tứ Đại Liên Hoàng dốc toàn lực đánh tới cũng kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, bởi vì bốn người phát hiện, Vương Khả không bị mình đánh thành bột phấn, cũng không bị đánh xuyên qua, thậm chí, Vương Khả còn không nhúc nhích, như thể hoàn toàn chịu nổi.

- Này, sao có thể?

Tử Liên Nhân Hoàng ngạc nhiên.

- Sao Vương Khả lại... ?

Bạch Liên Nhân Hoàng cũng hốt hoảng.

Vương Khả không có việc gì?

Không, giờ phút này Vương Khả đã xảy ra chuyện lớn, vì liền thấy từ trong cơ thể Vương Khả đột nhiên nổ vang một cái.

Tu vi Vương Khả đã đạt tới Nguyên Thần Cảnh đệ thập trọng, Nguyên Thần Cảnh đại viên mãn, toàn bộ đục chân nguyên cũng hoàn toàn biến thành đen nhánh, Đại Nhật Nguyên Thần cũng trở nên đen như mực.

Oanh!

Thân thể Vương Khả đột nhiên bùng lên ngọn lửa ngập trời, như thể trong nháy mắt Vương Khả hóa thành một đám mây nấm thật lớn, ngọn lửa khủng bố bùng nổ khí lãng, Tứ Đại Liên Hoàng đứng mũi chịu sào, lập tức bị lửa lớn trùm lên.

- Tới đây! Muốn chết thì tới hết đây! Ai đám động đến Long Ngọc, ta muốn kẻ đó chết!

Vương Khả dữ tợn quát.

Oanh!

Ngọn lửa vô tận hoàn toàn bùng nổ, lan ra bốn phía đại dương màu lam.

Hỏa táng? Lại đến lúc hỏa táng, nhưng lúc này đây, Vương Khả căn bản luyến tiếc sử dụng công đức của mình vượt qua kiếp nạn hỏa táng trước mắt, Vương Khả muốn giữ lại công đức, tùy thời thúc giục Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, toàn lực bảo hộ Long Ngọc!

Thái Dương Chân Hỏa cuồn cuộn đốt cháy Vương Khả, thống khổ vô tận tràn ngập toàn thân Vương Khả, thế nhưng Vương Khả không để ý chút nào, hắn chỉ giống như gà mái bảo vệ con mà che kín cho Long Ngọc.

Đây là vợ của mình, ai dám ngăn vợ ta sống lại, ta liều mạng với kẻ đó! Trả giá nào cũng không tiếc!

Bên trong vực sâu.

Hoàng Thiên Phong vẫn luôn truy đánh Ma Thập Tam, giờ khắc này, Hoàng Thiên Phong phát tiết lửa giận trong lòng, không ngừng nghỉ chút nào, hắn lại còn biết được nhược điểm của Ma Thập Tam, nên chỉ đả thương chứ không giết, khiến Ma Thập Tam ăn nhiều đau khổ.

Trong lòng Ma Thập Tam tràn ngập hận ý, nhưng bị Hoàng Thiên Phong truy đánh, hắn cũng không có cách nào. Hai người đang giao chiến thì thấy Cung Sơn Hải xuất hiện ở xa xa, Hoàng Thiên Phong thì mặc kệ, nhưng ánh mắt Ma Thập Tam lại có vẻ chờ mong.

Quả nhiên, long đài hủy, Long Ngọc vỡ nát thân thể.

Ma Thập Tam thấy kết cục kẻ thù thảm thiết như thế, tự nhiên trong lòng đại hỉ.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy Vương Khả ôm Long Ngọc đã vỡ nát xông về phía chủ thượng, - Ma Tôn kia đã chết, Vương Khả đến chỗ chủ thượng làm gì?

Chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt Đại Đế vị để cứu Ma Tôn? Hắn cũng không tự xem bản thân mình là ai? Hắn chán sống à?

Ma Thập Tam kinh ngạc nói.

Hoàng Thiên Phong đang chiến đấu cũng ngừng lại, quay đầu nhìn Vương Khả, thấy hắn đang thật sự tiến lên, dưới sự yểm trợ của Hoàng Thiên Phong, cư nhiên tiến vào được Địa Ngục Âm Hàn.

- Vương Khả muốn đọat Đại Đế vị trong tay Vương Cô Sơn? Hắn cho rằng mình là ai? Thật không muốn sống nữa ư?

Ánh mắt Hoàng Thiên Phong thoáng chút lo lắng.

Hoàng Thiên Phong, Ma Thập Tam chiến đấu càng ngày càng chậm, cứ như quên hẳn mình đang đánh với đối phương, cả hai chăm chú nhìn về nơi xa, ở đó Vương Khả đã vọt tới chỗ Vương Cô Sơn và Thiện Hoàng.

Cả hai đều cho rằng, Vương Khả châu chấu đá xe, chết chắc rồi.

Bang!

Tuy không nghe được thanh âm, nhưng, hình ảnh đó khiến người nhìn hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Một cái tát? Vương Khả tát Vương Cô Sơn một cái?

Hoàng Thiên Phong, Ma Thập Tam ngừng hẳn chiến đấu, hai người đều hít một ngụm khí lạnh, thậm chí cầm lòng không đậu đưa tay lên xoa mắt một phen, ta mẹ nó là sinh ra ảo giác đúng không? Vương Khả tát Vương Cô Sơn một cái?

- Vương Khả, ngươi muốn chết?

Ma Thập Tam lập tức nổi trận lôi đình, xông thẳng tới phía trước.

Thần sắc Hoàng Thiên Phong lại cực kỳ phức tạp, tuy hắn khiếp sợ, nhưng càng vui sướng nhiều hơn, bởi vì Vương Khả đã làm được chuyện chính mình không dám làm, đánh Vương Cô Sơn một bạt tai, này, này thật mãnh quá!

Hoàng Thiên Phong kinh ngạc môt hồi rồi cũng bay qua, tuy hắn sẽ không làm gì, nhưng vẫn muốn đi xem đến tột cùng chứ! Vương Khả này đúng là liều mạng!

Tại Địa Ngục Âm Hàn.

Lúc Vương Khả tiến hành hỏa táng, lửa bùng tận trời, xông thẳng đến chỗ Tứ Đại Liên Hoàng.

Tứ Đại Liên Hoàng còn muốn tiếp tục động thủ, lại bị Trần Thiên Nguyên, Trương Tây Lai, Hoàng Nguyệt Nga ở phía sau đuổi tới, đồng thời xuất thủ.

Oanh!

Đại chiến diễn ra lần thứ hai.

- Vương Khả, ngươi sao rồi? Mau ra đây, theo ta đi!

Trần Thiên Nguyên vừa chiến đấu vừa quát lớn.

- Sư tôn, ngươi không cần lo cho ta! Long Ngọc vẫn chưa hoàn toàn dung luyện xong Đại Đế vị, ta phải bảo hộ nàng, ngươi giúp ta cản Tứ Đại Liên Hoàng là được!

Vương Khả quát.

Đục chân nguyên cháy bừng bừng, Vương Khả đau đớn khủng khiếp, nhưng cũng may nơi này là Địa Ngục Âm Hàn, có hàn khí cuồn cuộn nhập thể, thống khổ của Vương Khả dừng ở mức nhẫn nại được.

- Khốn kiếp, tiểu tử thúi! Ngươi dám đánh ta! Ngươi muốn chết!

Vương Cô Sơn quát.

Oanh!

Bình Luận (0)
Comment