Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1969 - Chương 1970: Bước Vào Võ Thần Cảnh

Chương 1970: Bước vào Võ Thần cảnh

Đám người Hoàng Thiên Phong, Trương Tây Lai trợn mắt nhìn lên không trung. Kiếp vân bị ăn rồi? Kiếp vân này đâu phải hạng thường, lần này so với lần trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, vậy mà cũng bị nuốt sạch?

Mọi người chờ thật lâu, lại thấy, ngọn lửa chung quanh Đại Nhật Nguyên Thần vụt tắt, Đại Nhật Nguyên Thần đen nhánh như mực chậm rãi biến thành màu xám, sau đó lại từ xám sang vàng nhạt, từ vàng nhạt sang vàng tươi, cuối cùng biến thành kim sắc.

Một hình cầu kim sắc treo trên không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nhìn qua thật giống như bầu trời lại xuất hiện thêm một vầng mặt trời nữa, khác biệt duy nhất là, mặt trời này có một đôi mắt và một cái miệng, có nhìn kiểu gì cũng thấy thật khôi hài.

Đại Nhật Nguyên Thần nhắm mắt lại.

Hiển nhiên Vương Khả vẫn chưa tỉnh lại từ trong nhập định, nhưng, giờ phút này, trái tỉm Vương Khả đang rỉ máu!

Công đức vạn năm của Long tộc, là tích cóp cả vạn năm! Lại bị mình dùng sạch bóng, không thừa tí tẹo nào? Nếu không nhờ lần này có công đức của Long tộc, chẳng phải mình chết chắc rồi?

Lần sau làm sao bây giờ? Lần sau làm sao bây giờ? Thiên hạ này chỉ có một Long tộc thôi!

Vương Khả buồn bực, chỉ có thể dựa theo Đại Nhật Bất Diệt thần công tiếp tục tu luyện, tại thời điểm hắn hoàn toàn tiêu hóa Thiên Kiếp...

Oanh!

Ngoài thân Vương Khả tỏa ra một vầng sáng kim sắc, vầng sáng này như một kết giới trong suốt bao bọc lấy Đại Nhật Nguyên Thần.

- Võ Thần cảnh đệ nhất trọng?

Vương Khả đột nhiên mở to mắt.

Lại khiến Đại Nhật Nguyên Thần mở to hai mắt sáng ngời, khiến đám người Ác Hoàng đang ở xa quan sát trợn mắt lên.

- Vương Khả tu hành công pháp gì thế? Nguyên Thần này của hắn sao lại xấu như vậy?

Ác Hoàng tỏ ra ghét bỏ nói.

- Ta.. chúng ta cũng không biết!

Chu Hồng Y sắc mặt cổ quái đáp.

Ong!

Đại Nhật Nguyên Thần trên trời cao đột nhiên chợt tắt, biến mất đâu không thấy, lại lộ ra Vương Khả với vẻ mặt phiền muộn.

- Lần sau làm sao bây giờ? Lần sau làm sao bây giờ đây! Ta lại bắt đầu đói công đức rồi.

Vương Khả buồn bực lẩm bẩm.

Người khác đạt tới Võ Thần cảnh đều vui sướng không thôi, chỉ có Vương Khả muốn sầu trắng tóc.

Ngay lúc đó, đột nhiên vang lên một thanh âm.

- Hồng Liên hoàng triều, Nhân Hoàng chỉ công đức, tất cả tặng cho Hồng Liên Thánh Sức Vương Khả!

- Bạch Liên hoàng triều, Nhân Hoàng chỉ công đức, tất cả tặng cho Hồng Liên Thánh Sứ Vương Khả!

Thanh âm quen thuộc đó vang lên, ngay lập tức, lưỡng đạo kim quang từ trên trời giáng xuống.

ầm ầm ảm!

Tức khắc, vô số công đức dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Vương Khả, làm Vương Khả còn đang phát sầu vì công đức ngẩn ra, này, này là tình huống gì đây? Ở đâu ra nhiều công đức thế này?

- Thanh âm của Long Ngọc? Là Long Ngọc? Long Ngọc tỉnh?

Vương Khả vui mừng khôn xiết.

Có công đức của hai đại hoàng triều nhập thể, Vương Khả lại không hề để bụng, hắn quay phắt đầu nhìn về phía lối vào vực sâu, thấy được đám người Ác Hoàng.

- Long Ngọc!

Vương Khả kích động bay tới.

Rất nhanh, Vương Khả đến gần Long Ngọc, mà lúc này Ác Hoàng cũng phấn khởi nhìn về phía Cửu Phẩm Kim Liên, nhưng, Long Ngọc nằm trên Cửu Phẩm Kim Liên vẫn đang hôn mê như cũ.

- Hoàng Thượng, không phải Long Ngọc đã tỉnh rồi sao? Sao nàng vẫn còn ngủ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Vương Khả tức khắc nôn nóng nói.

Ác Hoàng kiểm tra một chút, sau đó thần sắc phức tạp nhìn Vương Khả.

- Hoàng Thượng, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi nói đi, hiện tại Long Ngọc làm sao vậy?

Vương Khả sốt ruột hỏi.

- Long Ngọc chưa tỉnh.

Ác Hoàng chậm rãi lắc đầu.

- Không có khả năng! Ban nãy Long Ngọc còn đưa công đức của hai đại hoàng triều cho ta, là giọng của Long Ngọc, không sai được!

Vương Khả nôn nóng nói.

- Long Ngọc dung hợp Nhị Phẩm Bạch Liên, Nhị Phẩm Hồng Liên, nên có thể điều động công đức của hai đại hoàng triều cho ngươi, vừa rồi thật sự là Long Ngọc mở miệng, nhưng Long Ngọc vẫn chưa tỉnh lại.

Ác Hoàng lắc đầu đáp.

- Có ý gì?

Vương Khả kinh ngạc hỏi.

- Hẳn đó là chấp niệm trước khi chết của Long Ngọc, nàng muốn nói gì đó, nhưng lúc ấy nàng đang ở trong trạng thái thân thể vỡ nát, không thể nói nên lời, mãi cho đến khi sống lại phần nào, cổ họng có thể phát ra thanh âm, mà chấp niệm đó cho dù nàng đang ở trong trạng thái hôn mê cũng muốn nói ra, cho nên ban nãy là Long Ngọc mở miệng một cách vô ý thức, nàng muốn nói ra chấp niệm mà nàng muốn làm. Mà chấp niệm trước khi chết của Long Ngọc, chính là đưa công đức của hai đại hoàng triều cho ngươi, đưa toàn bộ!

Ác Hoàng nói với Vương Khả, thần sắc phức tạp.

Vương Khả ngẩn ra, chóp mũi chua xót.

Trước đó Đại Quang Minh Bồ Tát cũng đã nói, dường như Long Ngọc có di ngôn nào đó, nhưng lại nói không được, thì ra di ngôn lúc ấy của Long Ngọc là cái này?

- Vương Khả, Long Ngọc đến chết vẫn vướng bận ngươi, ngươi cũng không thể phụ bạc Long Ngọc!

Ác Hoàng trầm giọng nói.

Đôi mắt Vương Khả hơi ươn ướt, hắn đỏ mắt nhìn Long Ngọc, nha đầu ngốc này, ta không tốt vậy đâu!

Lối vào vực sâu, Long Tiên trấn.

- Hoàng Thượng, ngươi xác định Long Ngọc đã không có việc gì?

Hiện tại nàng chỉ đang luyện hóa Đại Đế vị, khống chế Thiên Đạo quy tắc thôi?

Vương Khả hỏi Ác Hoàng lần thứ hai.

- Không phải ngươi cũng kiểm tra rồi sao?

Ác Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Ta xác nhận lại chút thôi, cẩn thận đâu có thừa? Như vậy là tốt rồi, ta đây mang Long Ngọc đi trước, chờ Long Ngọc tỉnh, ta lại mang Long Ngọc tới bái kiến Hoàng Thượng.

Vương Khả lập tức nói.

- Ngươi nói cái gì?

Ác Hoàng trừng mắt.

- Hoàng Thượng, ta nói sai chỗ nào sao?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Long Ngọc là nữ nhi của ta, dựa vào cái gì để ngươi mang đi?

Phải đi, cũng là đi với ta! Các ngươi còn chưa có thành thân đâu, ngươi mang Long Ngọc đi để làm gì? Danh tiết Long Ngọc để ở đâu?

Ác Hoàng nói.

Vương Khả đen mặt: “!"

- Hoàng Thượng, ta cũng là muốn tốt cho Long Ngọc thôi, rốt cuộc ban nãy lúc ở vực sâu mọi người đều thấy được, có vẻ phu quân ngài không thích Long Ngọc lắm, để Long Ngọc đi theo ngài, nhõ đâu...

Vương Khả nhíu mày nói.

- Hắn là phụ thân Long Ngọc, có cái gì mà nhõ với không nhỡ?

Ác Hoàng phản bác.

Bình Luận (0)
Comment