Có lẽ Vương Khả đứng ở bên cạnh Thánh Tử, cho nên không có nhận ra cỗ áp lực này.
Nhưng những nơi khác đều có, không chỉ là đệ tử Ma Giáo, mà tất cả rắn, đều bỗng nhiên an tĩnh lại, nằm rạp trên mặt đất, thấp thỏm lo âu.
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh khoanh chân, trừ độc ngay tại chỗ.
Còn Xà Vương thì bị một cái chưởng cương to lớn, nắm lấy cổ, gim ở giữa không trung.
Xà Vương hoảng sợ giãy dụa, nhưng ở trước mặt cái chưởng cương kia, căn bản không có cách thoát khốn.
Có một người mặc áo bào đen đứng ở trước mặt Xà Vương, người mặc áo bào đen kia mang theo một cái mặt nạ ác quỷ, lạnh lùng nhìn Xà Vương.
- Ma Tôn?
Vương Khả kinh hãi nhìn Ma Tôn.
Thập Vạn Đại Sơn, giáo chủ Thái m Ma Giáo, người đứng đầu ma đạo?
- Ta đã nói qua, chỉ cho các ngươi đặt chân ở bãi cát phía bắc, ngươi vượt ranh giới? Ngươi muốn bị nấu canh, hay là bị nướng?
Ma Tôn lạnh lùng nói.
Xà Vương giãy dụa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vương Khả không biết thực lực Ma Tôn mạnh như nào? Nhưng Vương Khả mở to mắt nhìn Xà Vương ngang ngược càn rỡ ở trước mặt Ma Tôn, bị dọa giống như chim cút, không dám phản kháng.
Cuối cùng, một bàn tay của Ma Tôn, đánh bay Xà Vương ra ngoài.
Xà Vương rơi xuống đất, ngay cả giải thích cũng không dám, mang theo một đám xà tướng và bầy rắn, chạy đi.
Ma Tôn từ trên không hạ xuống, đệ tử Ma Giáo bên trên Thần Long đảo mới cảm giác áp lực biến mất, toàn bộ đứng lên.
Không cần Ma Tôn xuất thủ, Nam đổ thánh cầm đầu tám tên hỏa nhân, đã bị bắt lại.
Cả đám quỳ gối bên trong một cái đại điện của hành cung Chu Hồng Y, run lẩy bẩy.
Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh cũng bị đưa vào bên trong đại điện. Bao gồm đám người Vương Khả.
Ma Tôn trực tiếp ngồi xuống chủ vị, lạnh lùng nhìn về phía Chu Hồng Y vừa mới trừ độc xong.
- Chu Hồng Y, chỉ là một con rắn nhỏ, không đến mức khiến ngươi chật vật như vậy chứ? Trước kia ngươi một tay cũng có thể bắt nó!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Nhất thời chủ quan, Ma Tôn thứ tội!
Chu Hồng Y lập tức đứng dậy cười khổ nói.
- Nhất thời chủ quan? Hừ, là Nhiếp Diệt Tuyệt khiến ngươi trọng thương! Trọng thương đến mức một con rắn nhỏ cũng không đối phó được?
Giọng Ma Tôn khàn khàn, lạnh lùng nhìn Nhiếp Thanh Thanh mới thức tỉnh lần nữa.
Vẻ mặt Nhiếp Thanh Thanh trở nên khó coi, đứng dậy:
- Không sai, là ta tổn thương Hồng Y, lúc ấy ta muốn đồng quy vu tận cùng hắn!
Đầu ngón tay Ma Tôn bắn ra.
- Oanh!
Nhiếp Thanh Thanh giống như lọt vào trọng kích, trong nháy mắt lồng ngực sụp xuống.
- Phốc!
Lồng ngực Nhiếp Thanh Thanh sụp đổ, phun ra một ngụm máu tươi, bay lên. Hung hăng rơi xuống phía dưới, trong nháy mắt không ngừng nôn ra máu, thoi thóp.
- Đừng, Ma Tôn, tha mạng!
Chu Hồng Y hoảng sợ ngăn ở trước người Nhiếp Thanh Thanh.
- Tha mạng? Hừ! Chu Hồng Y, lúc trước nể mặt ngươi, cho phép nàng làm đệ ngũ đường chủ, thế nhưng nàng làm cái gì? Người đã nhập ma, nhưng muốn đồng quy vu tận cùng ma đạo? Suýt chút nữa ngươi cũng đã chết! Bao nhiêu đệ tử Ma Giáo ta chết ở dưới dưới tính toán của nàng? Đồ chán sống!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Khục, khụ khụ khụ!
Nhiếp Thanh Thanh không ngừng nôn ra máu, nhưng căn bản không phản kháng được.
- Ma Tôn, ta không trách nàng! Xin ngươi bỏ qua cho nàng! Ma Tôn tha mạng!
Chu Hồng Y quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Chu Hồng Y cảm nhận được sát khí của Ma Tôn.
- Hồng y, từ trước tới giờ ngươi không quỳ lạy bất luận kẻ nào, không được quỳ gối với hắn! Không được... !
Nhiếp Thanh Thanh suy yếu, khóc thảm thương.
- Không, Chu Hồng Y ta không quỳ bất luận kẻ nào, vì không có người đáng giá để ta quỳ, Thanh nhi, nàng đáng giá, ta nguyện ý quỳ vì nàng, miễn là nàng có thể sống, Thanh nhi!
Chu Hồng Y ôm Nhiếp Thanh Thanh đau buồn.
Ma Tôn lạnh lùng nhìn hai người.
- Nhiếp Thanh Thanh có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ hai, ta sẽ không cho nàng ở lại bên cạnh ngươi! Đau dài không bằng đau ngắn, ta cũng không hy vọng Ma Giáo vì nàng lại có tổn hao lớn!
Ma Tôn dậm chân đi tới.
- Ma Tôn, không, ngươi không nên giết nàng, nếu nàng chết, ta cũng tuyệt không sống một mình!
Chu Hồng Y đỏ mắt cầu xin.
- Chu Hồng Y! Ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Ta biết, ta so với bất cứ lúc nào cũng thanh tỉnh hơn, Ma Tôn, ngươi có thể trừng phạt Thanh nhi, nhưng không thể giết nàng, không thể!
Chu Hồng Y quỳ gối trước mặt Ma Tôn cầu xin.
Ma Tôn mang theo mặt nạ ác quỷ, nhìn qua cực kỳ hung hãn, giống như không vì Chu Hồng Y mà thay đổi.
- Ma Tôn, vừa rồi Xà Vương tới đánh, Nhiếp Thanh Thanh và Chu đường chủ cùng nhau cản ở trước mặt ta, nàng cũng tính là cứu ta? Cũng tính có công, nếu không... !
Thánh Tử ở một bên khuyên nhủ.
Là Vương Khả dùng ánh mắt ra hiệu cho Thánh Tử, để Thánh Tử hỗ trợ cầu tình.
- Hả?
Ma Tôn liếc nhìn Thánh Tử.
- Ma Tôn, nếu ngươi giết Nhiếp Thanh Thanh, khẳng định Chu đường chủ cũng sẽ chết, ta không muốn Chu đường chủ chết! Những ngày này hắn một mực che chở ta!
Thánh Tử khuyên nhủ.
Ma Tôn trầm ngâm một hồi, lúc này mới nặng nề nói:
- Nhiếp Thanh Thanh? Ngươi phản nghịch Ma Giáo, vậy vị trí đệ ngũ đường chủ, ngươi cũng đừng làm!
Ma Tôn còn chưa nói xong, ánh mắt Chu Hồng Y sáng lên, vui mừng nói:
- Tạ Ma Tôn khoan dung!
- Ta không có khoan dung, tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha, ta sẽ còn trừng phạt nàng! Về phần ngươi, Chu Hồng Y, cách xa nàng một chút, nàng là nữ nhân điên, sự tình gì cũng có thể làm ra được!
Ma Tôn lạnh lùng nói.
- Vâng, là, đa tạ Ma Tôn ân không giết!
Chu Hồng Y cảm kích nói.
- Hừ!
Ma Tôn hừ lạnh một tiếng.
Ma Tôn quay đầu nhìn về phía Thánh Tử:
- Thánh Tử? Gần đây ngươi thay đổi rất nhiều?
- Ta? Ta bị sợ, có người muốn giết ta, Ma Tôn, ngươi phải giúp ta tra rõ ràng!
Mắt Thánh Tử lập tức ướt át, uất ức nói.
- Tra rõ ràng? Ta đã biết nguyên nhân chung rồi, cũng trách ta, để ngươi giám sát sự tình tù phạm Thần Long đảo, để ngươi nhận lấy liên luỵ! Ta nói có đúng không?
Ma Tôn lạnh lùng nhìn về phía đám người Nam đổ thánh vừa mới bị bắt trở về.