Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1995 - Chương 1996: Chúng Ta Đùa Thôi

Chương 1996: Chúng ta đùa thôi

Trạng thái nguyên thần của Vương Khả bây giờ chính là một quả bóng cao su! Mẹ nó, nện đông nên tây, đánh vào đâu cũng như nhau, dù là chọt vào mắt đều vô dụng. Khiến hắn công kích nửa ngày mà chẳng thu được chút hiệu quả nào. Ai có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng lúc này của Tử Liên Ma Thần? Mẹ nó chứ, nhiều năm vậy rồi, đây còn là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ như cục đá dưới hầm cầu, vừa thối vừa cứng, lại không làm gì được. Ta cũng rất đành chịu a!

- Ta đánh không lại ngươi, sao còn hoàn thủ?

Vương Khả kêu lên.

- Ngươi có thể hoàn thủ!

Tử Liên Ma Thần quát.

Ngươi bị đánh vậy rồi, ta lại vẫn không biết phải làm sao mới có thể tổn thương được ngươi. Chỉ khi ngươi động thủ, ta mới có thể tìm ra sơ hở, ra tay diệt sát ngươi. Bây giờ, ngươi khiến ta rất khó xử, biết không?

- Ngươi hoàn thủ đi!

Tử Liên Ma Thần quát.

- Ngươi không nhìn ra được à? Nguyên thần này của ta không có tay! Làm sao hoàn thủ?

Vương Khả kêu lên.

Tử Liên Ma Thần:

tế suy)

Mẹ nó, nãy giờ ta đùa với ngươi chắc?

- Vương Khả, ngươi có bệnh đúng không. Tử Liên Ma Thần đánh ngươi, ngươi không đánh trả hắn, ta lại không đả thương ngươi, sao ngươi cứ đuổi đánh ta làm gì? AI Nơi không xa, Hoàng Giác bi phẫn gào lên.

Hóa ra, mỗi lần Tử Liên Ma Thần công kích Vương Khả, lực công kích đều hóa thành trọc chân nguyên, Vương Khả không muốn tu vi đề thăng, đành chỉ còn cách liều mạng phun ra trọc chân nguyên, thế là, Hoàng Giác bị Vương Khả toàn lực phun tạc trọc chân nguyên.

Chỉ thấy, miệng Đại Nhật Nguyên Thần hệt như là pháo laser, liều mạng đánh thẳng tới trước mặt Hoàng Giác, bốn phía lửa lớn ngập trời, Hoàng Giác càng thành là trung tâm của biển lửa.

Bảy viên lôi châu giống như sao trời vờn quanh Hoàng Giác, giúp Hoàng Giác chống đỡ hỏa pháo laser do Vương Khả phun ra. Chỉ là, Đại Nhật Nguyên Thần phun nhả quá điên cuồng. Cảnh tượng cứ như mưa rào trút nước, bảy viên lôi châu trong tay hắn đều sắp bị hòa tan. Hoàng Giác chỉ còn biết toàn lực thúc giục bảy viên lôi châu, nếu không nhờ có bảy viên lôi châu này ngăn đỡ, hắn sớm đã bị Thái Dương Chân Hỏa xung kích trực diện, thế mới là tuyệt vọng nhất.

Lúc này, Hoàng Giác khổ sở giãy dụa, trong lòng rất phiền muộn.

Hắn đánh ngươi, ngươi liền đánh ta? Tại sao người xui xẻo luôn là ta?

~ Ta cũng hết cách, ngươi bảo Tử Liên Ma Thần dừng tay, ta liền cũng ngừng nhả, hắn không ngừng, ta làm sao ngừng?

Vương Khả buồn bực quát.

ầm ầm!

Hoả pháo laser cuồn cuộn đánh thẳng tới Hoàng Giác. Rốt cuộc, những lực lượng này đều là do xung kích của Tử Liên Ma Thần tạo thành, Vương Khả chuyển hóa cho Hoàng Giác, tương đương với lực lượng Tử Liên Ma Thần đang tấn công Hoàng Giác, Hoàng Giác tự nhiên bó tay bó chân, khổ không thể tả.

Nhất thời, tình thế trong Trương phủ sa vào một vòng lẩn quần quỷ dị. Bất kể Tử Liên Ma Thần tấn công Vương Khả thế nào, Vương Khả đều chuyển gả hết cho Hoàng Giác!

- Vương Khả, ngươi hoàn thủ đi!

Tử Liên Ma Thần quát.

- Vương Khả, hắn đánh ngươi, ngươi đánh ta làm gì?

Hoàng Giác gào lên đau xót.

Giữa lúc ba người đang đại chiến, đột nhiên chợt vang lên một tiếng phượng rít.

- Lệ! Vương Khả, ngươi ở đâu! Ngươi đừng có chết!

Nháy mắt, một con Hỏa Diễm Phượng Hoàng xông vào chiến trường.

Trương Lý nhi lòng nóng như lửa đốt, mấy năm này nàng không ở Trung Thần Châu, tự nhiên không biết Trung Thần Châu đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết, giờ mới chẳng qua mấy năm, tu vi Vương Khả hẳn là vẫn không cao. Một tên Đăng Tiên Cảnh, một tên Võ Thần Cảnh đỉnh phong hợp lực tấn công Vương Khả.

Vương Khả tất sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng vừa giương cánh xông vào, lập tức nàng lại được chứng kiến một cảnh quỷ dị.

Tử Liên Ma Thần đang đánh một quả cầu, quyền chưởng tung ra không ngừng nghỉ, quả cầu kia thì lại đang phun hỏa diễm pháo đánh thẳng tới Hoàng Giác. Trường diện cực kỳ quỷ dị.

Vương Khả nhìn thấy Phượng Hoàng, ánh mắt bất giác sáng lên.

- Lý nhi, ngươi trở về?

Vương Khả cuồng hỉ nói.

Nhưng Trương Lý nhi lại không nhìn về phía Vương Khả, mà đảo mắt tìm kiếm khắp nơi.

- Vương Khả, Vương Khả, ngươi ở đâu? Ta nghe được tiếng nói của ngươi, ngươi ở đâu?

Trương Lý nhi lo lắng nhìn quanh.

Đến đây rồi, Trương Lý nhi thấy được phòng ốc quanh bốn phía đều hóa thành một mảnh lang tạ, lại không thấy Vương Khả đâu cả. Tử Liên Nhân Hoàng và Hoàng Giác kia cứ đánh túi bụi, nhưng Vương Khả thì chẳng thấy đâu? Chẳng lẽ chết rồi? Không đúng, vừa rồi ta còn nghe được giọng Vương Khả!

- Ta ở đây, ta ở chỗ này, Lý nhi, ngươi nhanh tránh ra xa chút, ta không sao!

Vương Khả kêu lên.

- Ö chỗ nào? Sao ta không thấy được ngươi?

Hỏa Diễm Phượng Hoàng vẫn sốt ruột kêu nói.

Tử Liên Ma Thần và Hoàng Giác đều nhìn Vương Khả bằng ánh mắt cổ quái, người sống lớn như vậy mà ngươi còn không thấy? À quên, đây là một quả cầu.

Quả nhiên, sau một phen tìm kiếm, rốt cục Hỏa Diễm Phượng Hoàng cũng nhìn về phía quả cầu hợp thể giữa Vương Khả và Đại Nhật Nguyên Thần.

- Ta đây!

Quả cầu Đại Nhật Nguyên Thần phát ra giọng của Vương Khả.

Hỏa diễm Phượng Hoàng sửng sốt mất một lúc:

- Ngươi, Vương Khả? Ngươi đây là thế nào? Sao ngươi lại thành quả câu?

Hoàng Giác, Tử Liên Ma Thần trừng mắt nhìn Hỏa Diễm Phượng Hoàng, ngươi không biết Vương Khả Đại Nhật Nguyên thần?

- Ách, cái này nói ra rất dài dòng! Quay đầu lại giải thích với ngươi sau, sao ngươi trở về? Còn thành một con Phượng Hoàng?

Toàn thân bao bọc hỏa diễm đủ màu? Phượng Hoàng này của ngươi là chủng loại gì?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Cái này... nói ra cũng rất dài dòng! Quay đầu ta giải thích với ngươi sau! Giờ ngươi đang gặp chuyện gì? Đây là Tử Liên Nhân Hoàng? Hắn đánh ngươi? Ngươi lại tấn công Hoàng Giác?

Hỏa Diễm Phượng Hoàng trầm giọng hỏi.

- Không sao, ba người chúng ta đùa thôi, ngươi nhanh tìm một chỗ trốn đi, đừng để bị thương. Đúng rồi, ngươi cứ men theo địa đạo trong khuê phòng đi ra ngoài trước!

Vương Khả khuyên nhủ Trương Lý nhi.

Rốt cuộc, hiện tại bản thân còn có thể bảo trì trạng thái thu chỉ cân bằng, một khi Trương Lý nhi nhúng tay vào, tình cảnh liền nguy hiểm.

Tử Liên Ma Thần và Hoàng Giác lại giương mắt nhìn Vương Khả, đùa cái gì? Ngươi mới đùa, không thấy chúng ta đang đánh sống đánh chết đây à? Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có thời gian rảnh rỗi tán gái?

Bình Luận (0)
Comment