Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 2016 - Chương 2017: Không Luyện Vô Ích

Chương 2017: Không luyện vô ích

Lúc này, mấy người được cứu ra mới hư nhược nhìn về phía Vương Khả.

- Đa tạ ân nhân cứu mạng!

Cả đám cũng bái lạy theo.

Thần sắc Vương Khả rất phức tạp.

- Vương Khả, ngươi muốn thu nhận bọn họ?

Tử Bất Phàm nhíu mày nói.

Đám người này bị Hồng Liên Ma Thần bức hại, giờ bái lạy xin thu lưu, dù nhìn có vẻ thành tâm, nhưng vạn nhất có người mang theo ý đồ xấu thì sao?

- Trước phong ấn tu vi cái đã!

Vương Khả nhìn sang Tử Bất Phàm nói.

Tử Bất Phàm sửng sốt, song vẫn ngoan ngoãn làm theo, nháy mắt, gần vạn người vừa mới thoát khốn đều bị phong ấn tu vi.

Thấy vậy, ai nấy đều không khỏi biến sắc, đây có phải là mới ra ổ sói lại vào hang hổ?

- Chư vị, các ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không tổn thương các ngươi, ngược lại, vừa nãy ta còn cứu các ngươi! Ta đương nhiên sẽ không giết các ngươi, nhưng mà, ta cứu các ngươi không phải cứu không! Mạng các ngươi đều là của ta! Bây giờ, các ngươi dùng sự cố gắng của chính bản thân để mua lại tính mệnh cho mình, sau đó các ngươi liền được tự do!

Vương Khả trịnh trọng nói.

Nhẹ nhàng thả đám này đi, Vương Khả đương nhiên sẽ không làm vậy. Thu hết đám này về làm bộ hạ? Vương Khả lại không điên, đám này tốt xấu lẫn lộn, căn bản là thùng thuốc nổ, không chừng sẽ xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào. Muốn thu thủ hạ, ta không biết bồi dưỡng từ nhỏ chắc! Tốt nhất vẫn nên đổi tiền mới càng thực tế.

- Ngươi đồng ý thả chúng ta?

Một tên tà ma Võ Thần Cảnh kinh hỉ nói.

- Vương Khả ta không phải kẻ lạm sát, đương nhiên sẽ không lấy mạng các ngươi, bảo tiêu cho thân thích nhà ta là nằm vùng của Tứ Liên Ma Thần. Các ngươi giúp ta bắt lấy từng tên một, lát nữa sẽ có thuộc hạ của ta chế định bảng biểu điểm công huân cần thiết để giành lại tự do căn cứ theo tu vi của các ngươi. Các ngươi chỉ cần đạt đủ công huân liền có thể tự do. Đương nhiên, nếu các ngươi giấu tiền ở nơi nào đó khác thì cũng có thể dùng tiền mua điểm công huân!

Vương Khả nói.

- Dùng tiền mua tự do?

Ánh mắt một tên tà ma Võ Thần Cảnh chợt sáng lên.

- Không tính tiền trong vòng tay trữ vật trên người ngươi, từ thời điểm các ngươi bị bắt, chúng đã là của ta! Các ngươi phải nghĩ cách kiếm tiền từ bên ngoài để chuộc thân!

Vương Khả trừng mắt nói.

Tên tà ma vừa nãy:

— „sẻ - Vương Khả, làm thế không tốt lắm đâu?

Sắc Dục Thiên thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả.

- Có gì mà không tốt lắm đâu? Bọn hắn là tù binh của ta, vừa nãy không có ta bày mưu nghĩ kế, bọn hắn làm sao được cứu? Ngươi đã cầm Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, ngươi còn để ý chút tiền lẻ này?

Vương Khả trừng mắt nói.

Sắc Dục Thiên:

— 2)

- Nhưng những người này... ?

Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày, như muốn nói tiếp điều gì.

- Ta cứu mạng bọn hắn, bọn hắn tốn chút tiền lẻ chuộc thân, thế thì có gì không đúng?

Vương Khả lập tức trừng mắt nói.

- Những người này bị Hồng Liên Ma Thần bắt nhiều năm như vậy, trên người hẳn không còn được bao nhiêu tiền?

Tử Bất Phàm cau mày nói.

- Chân muỗi không phải cũng là thịt?

Vương Khả trừng mắt hỏi ngược lại.

Tử Bất Phàm:

=)

- Tây Môn Tĩnh, Định Quang Kính đâu?

Vương Khả quay sang nhìn Tây Môn Tĩnh.

- Lão sư, ở đây, ở trong này!

Tây Môn Tĩnh lập tức đưa ra Định Quang Kính, Định Hải Châu và vòng tay trữ vật.

Vương Khả kiểm tra vòng tay trữ vật một lượt, bên trong quả thật đã rỗng tuếch, mặt hắn lập tức đen như đáy nồi, nhìn Tây Môn Tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi là cái thứ ăn hại!

- Lão sư, tiền này đều tiêu ở trên thần sắc Dục Thiên, ta dùng toàn là vì cứu hắn, ngươi tìm hắn đòi nợ chứ sao lại trách ta!

Tây Môn Tĩnh lập tức kêu lên.

Vương Khả nhìn sang Sắc Dục Thiên.

Sắc mặt Sắc Dục Thiên rất khó coi, rốt cuộc, lúc trước tiền này đúng thật là dùng để trợ giúp hắn luyện hóa oán linh Long tộc.

- Hay là, sau này ta trả cho ngươi?

Sắc Dục Thiên đề nghị với Vương Khả.

- Trước móc từ trong tiền lương của ngươi, trừ dần đến khi nào đủ thì thôi!

Vương Khả trừng mắt nói.

Đối mặt con nợ, Vương Khả tự nhiên không có chuyện cứ thế bỏ qua. Đùa gì vậy, mười ức cân linh thạch đấy, đứa nào đầu đất lại đi cho không? Tiền chứ có phải lá mít đâu?

- Ra bên ngoài, tìm đại biểu tỷ ta, để nàng dẫn người tới tiếp quản một vạn tên tà ma này! Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! Không trả tiền, ai cũng đừng nghĩ tự do!

Vương Khả nói với Tây Môn Tĩnh.

- Được rồi!

Tây Môn Tĩnh lập tức quay đầu rời đi.

Mười ức cân linh thạch kia, mặc dù là mình tiêu, song lại không phải đều tiêu hết trên thần sắc Dục Thiên, giờ trách nhiệm đã đổ hết lên đầu Sắc Dục Thiên, bản thân tự nhiên phải chạy trước cái đã rồi tính.

- Lão Chu, lão Tử, lão Nhiếp, hay là các ngươi trước đi về báo cáo tình hình với Ác Hoàng, ta đoán, Cung Sơn Hải trốn thoát được, nhất định sẽ có tin tức tiết lộ ra ngoài, để tránh Ma Thập Tam và Hắc Liên Bạch Liên Ma Thần chó cùng rứt giậu, các ngươi đi trước cãi cọ với bọn hắn một phen! Chú ý để phòng đám người Ma Thập Tam!

Vương Khả nói.

- Đúng vậy, phải đi nói rõ cho hoàng thượng!

Chu Hồng Y gật đầu.

- Đừng nhìn Sắc Dục Thiên nữa, Sắc Dục Thiên và ta là người một đường, ngươi cứ nói với Ác Hoàng, Thiên Đạo Đăng Tiên Châu không tính cho người ngoài!

Vương Khả nói tiếp.

- HừI Chu Hồng Y buồn bực hừ lạnh một tiếng.

Ba người lập tức đạp bước đi ra bên ngoài.

Cách đó không xa, ngọn lửa màu đồ quanh thân Trương Lý nhi chợt khẽ rung. Toàn bộ hỏa diễm bỗng chốc thu liễm vào trong cơ thể.

Vương Khả ngây dại nhìn Kim Phượng Hoàng:

- Thế nào?

- Sắp rồi!

Trương Lý nhi nói.

- Vẫn chưa thể biến thành người? Vậy chẳng phải mất công luyện Hồng Liên Nghiệp Hỏa?

Vương Khả phiền muộn la lên.

- Không luyện vô ích đâu!

Trương Lý nhi nói.

- Hả? Không luyện vô ích?

Ánh mắt Vương Khả sáng lên.

Chẳng lẽ, có thể biến lại thành người trong một chút?

- Giờ ta đã có thể biến ảo màu sắc, hiện tại là màu vàng, ngươi xem, ta có thể biến thành màu đỏ, ngươi xem, giờ lại thành màu xanh...

Trương Lý nhi hưng phấn nói.

Vương Khả tròn mắt:

ci Chỉ thấy, Kim Phượng Hoàng trước mắt lúc thì thành Hồng Phượng Hoàng, lúc thì thành Lam Phượng Hoàng, lúc lại thành Tử Phượng Hoàng, hệt như nữ nhân không ngừng đổi tới đổi lui quần áo trong cửa hàng.

Bình Luận (0)
Comment