Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 2037 - Chương 2038: Trảm Hai Ma Thần

Chương 2038: Trảm hai Ma Thần

Hai người tựa lưng vào nhau, ngăn đỡ xung kích tới từ khắp bốn phía.

Bên ngoài, Vương Khả không tiếp tục vào lại trong Như Ý Tam Bảo, mà nhìn ra chiến trường nơi không xa.

Cách đó không xa, tùy theo chiến đấu giằng co càng lâu, lực lượng Khương Bính, Viên Diệu La Hán không ngừng suy yếu, cả hai đã tiêu hao sạch lực lượng mượn được từ thế của một nước.

- Khương Bính, ngươi lui ra sau đi!

Vương Khả kêu lên.

- Được!

Khương Bính ứng tiếng, cấp tốc giật lùi ra sau.

Hiển nhiên, lúc này Khương Bính đã thành nỏ mạnh hết đà, còn không lui đi, sớm muộn cũng sẽ bị thương.

Viên Diệu La Hán thấy áp lực giảm thiểu, lập tức quay đầu định trốn tới nơi xa. Về phần tứ đại kiếm thần, đám này căn bản không ngăn được hắn. Nháy mắt liền bị đánh dạt đi.

- A di đà phật!

Đột nhiên có tiếng phật hiệu vang lên.

Là Bất Giới hòa thượng bất ngờ xuất hiện trước mặt Viên Diệu La Hán, vung tay đánh tới một chưởng.

Oanh!

Một tiếng rền vang, thân hình Viên Diệu La Hán ngừng lại.

- Bất Giới? Ngươi một mực trốn ở bên nghỉ ngơi dưỡng sức?

Viên Diệu La Hân cả giận quát.

- Sư đệ, bể khổ vô biên quay đầu là bờ! Ngươi nên quay đầu được rồi!

Bất Giới hòa thượng trịnh trọng nói.

- Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ? A, ha ha ha, đã đến cái lúc này rồi, ta còn có thể quay đầu được ư? Không thể, không thể nữa rồi!

Viên Diệu La Hán gần giọng hét.

- Ngươi không quay đầu, ta liền bắt ngươi quay đầu!

Bất Giới hòa thượng trầm giọng nói.

- Chỉ bằng ngươi? Ngươi bị khốn ở Võ Thần Cảnh sơ giai nhiều năm như vậy..., ngươi có cái gì..., không đúng, không đúng, thương thế ngươi khỏi hẳn rồi? Lực lượng vừa nãy... là Võ Thần Cảnh đỉnh phong?

Viên Diệu La Hán cả kinh kêu lên.

- A di đà phật!

Bất Giới đạp bước tiến tới, mỗi tiến một bước, kim quang vạn trượng lại sáng thêm mấy phần.

- Thiên tài tu hành của Phật Môn? Ngươi vẫn là thiên tài tu hành của Phật Môn như trước đây. Bị người tính kế, tu vi không cách nào đề thăng, Đại Quang Minh Bồ Tát mới thoát khốn không lâu, ngươi liền đã... liền đã.... !

Viên Diệu La Hán cả kinh kêu lên.

- Sư đệ, ngươi lại chấp mê bất ngộ, vậy để bần tăng tới độ hóa ngươi. Năm đó sư muội là người thân thiện với ngươi nhất, không ngờ ngươi lại luyện hóa nàng thành phần thân. Sư tôn không ở đây, vậy để sư huynh thay mặt sư tôn tới giáo huấn ngươi! Phi Lai Phong!

Bất Giới La Hán vung tay lên.

Ông!

Đột nhiên, một vệt kim quang hiện lên, trên đỉnh đầu Bất Giới La Hán xuất hiện một ngọn núi lớn, nháy mắt trấn áp về phía Viên Diệu La Hán.

Oanh!

Lại một tiếng rên vang, nháy mắt Viên Diệu La Hán liền đã bị trấn áp. Đầu đội cự sơn, sắc mặt Viên Diệu La Hán cực kỳ khó coi. Ám ảnh đại sư huynh để lại năm xưa lần nữa bao phủ tâm trí, Viên Diệu La Hán phát hiện, mình tựa hồ không cách nào đối địch được với Bất Giới La Hán, trên mặt chất đây vẻ tuyệt vọng.

Vương Khả thấy Viên Diệu La Hán từ từ bị Bất Giới La Hán trấn áp, liền đảo mắt nhìn sang bên chiến trường cuối cùng, Hắc Long.

Hắc Long đang bị Trương Lý nhi, Hoàng Nguyệt Nga, Vương Hữu Lễ Định Quang Kính luân phiên công kích, lúc này lân phiến trên người nứt võ từng mảnh, bộ dạng chật vật vô cùng, song dù vậy vẫn chưa hoàn toàn bị thua.

- Vương Khả, mấy người các ngươi tới điều khiển Đại La Kim Bát, để ta đối phó Vi ViI Sắc Dục Thiên đột nhiên kêu lên.

Vương Khả nhìn sang Sắc Dục Thiên.

- Yên tâm, ta đã nói qua với Đại La Kim Bát rồi, chỉ cần có đủ lực lượng cường đại rót vào trong nó là được, nó sẽ khống chế tốt lực đạo, hơn nữa, bản thể Cung Sơn Hải và Ma Thập Tam ở bên trong đều đã thành nỏ mạnh hết đà!

Sắc Dục Thiên kêu nói.

- Trương Lý nhi, sư nương, Khương Bính, bốn các ngươi cùng lên, rót lực lượng vào Đại La Kim Bát! Hắc Long giao cho Sắc Dục Thiên!

Vương Khả hô.

- Được rồi!

Bốn người đồng thanh ứng tiếng.

Lập tức, cả đám phóng tới Đại La Kim Bát, thay Sắc Dục Thiên tiếp lấy Đại La Kim Bát, một cỗ lực lượng tràn vào bên trong.

ầm ầm!

Đại La Kim Bát khẽ run rẩy, song vẫn vững vàng duy trì lực lượng Như Ý Tam Bảo.

Hắc Long thấy áp lực không còn, lập tức đánh tới Như Ý Tam Bảo.

- Đại Uy Thiên Long, Thích Ca Địa Tàng!

Sắc Dục Thiên hét lớn.

Chỉ thấy, nháy mắt, Sắc Dục Thiên và pháp tướng Địa Tạng Vương hợp thể, hóa thành Địa Tàng Vương Bồ Tát khổng lồ, vung tay chộp tới Hắc Long.

Oanh!

Hắc Long và Sắc Dục Thiên lao vào nhau đại chiến!

Bên ngoài La Hán Đảo, trên biển lớn!

Sắc Dục Thiên hóa thân Địa Tàng Vương Bồ Tát tranh đấu cùng Hắc Long, nhất thời, xung kích cực mạnh dẫn lên biển động cuộn trào, cả hai càng đánh càng xa, thời gian dần trôi, Địa Tàng Vương Bồ Tát ngồi lên thân Hắc Long, mặc cho Hắc Long giãy giụa thế nào đều không thể giãy thoát ra được.

Angl Hắc Long gào thét xông vào trong biển, nhưng mà, Địa Tàng Vương Bồ Tát vẫn cứ yên vị trên lưng nó, cả hai cùng nhau lao thẳng xuống.

Cùng xuống biển, sau đó lại cùng lao vút lên trời, phật quang quanh người Địa Tạng Vương triệt để bao bọc Hắc Long, khiến Hắc Long càng bay càng chậm.

- Chư Phật Chi Trọng?

Hắc Long cả kinh kêu lên.

- Bàn Nhược Chư Phật, Vạn Phật Chi Trọng hội tụ lên người ta.

Cung Sơn Hải, để xem ngươi còn có thể cõng nổi ta nữa không!

Pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát gần giọng quát.

- Không thể nào, Chư Phật Chi Trọng này nhất định phải có tâm lý cực kỳ cứng cỏi mới có thể tu được, ngay cả sư tôn đều không làm nổi, sao ngươi có thể làm được?

Hắc Long cả kinh kêu lên.

- Nguyên thần của ngươi còn không mau thoát ra khỏi cơ thể Hắc Long!

Địa Tàng Vương Bồ Tát trầm giọng nói.

- Ta... không.... tin, ta không tin, ngươi vừa mới đạt tới Đăng Tiên Cảnh, làm sao có thể!

Hắc Long quát.

Nhưng, lúc này pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát có vẻ càng lúc càng nặng, chỉ sau vẻn vẹn thoáng chốc, lấy thực lực Hắc Long mà đã cõng hết nổi, từng chút từng chút chìm xuống, từng chút từng chút bị trấn áp xuống sâu dưới biển cả.

Không động được? Tựa như trên lưng cõng lấy một tinh cầu, dù là Hắc Long cũng không giấu được vẻ tuyệt vọng.

Hắc Long kinh hãi giãy dụa, nhưng mà, có giãy dụa thế nào cũng đều vô dụng, Hắc Long biết, chẳng bao lâu nữa, đợi khi bản thân triệt để mất đi sức phản kháng, sẽ chính là lúc Sắc Dục Thiên khu trục nguyên thần ra khỏi cơ thể Hắc Long.

Bình Luận (0)
Comment