Đây là dùng sinh mệnh chặn hậu cho chúng ta, phẩm đức Vương Khả quá cao thượng, khiến những người lúc trước từng có chút hoài nghi Vương Khả, đều xấu hổ không chỗ dung thân.
- Sư đệ, ngươi làm như vậy quá nguy hiểm!
Nhị sư huynh lo lắng nói.
- Nhị sư huynh, không còn kịp nữa rồi, nghe ta, đi mau, đi mau!
Vương Khả nhảy xuống thuyền hối thúc mọi người.
Nhị sư huynh trên boong thuyền hận, hận bản thân vô năng, để cho sư đệ dùng sinh mệnh giải quyết hậu quả cho mình.
- Lái thuyền!
Nhị sư huynh ngậm nước mắt nói.
Thuyền lớn chậm rãi rời khỏi Thần Long đảo.
Vương Khả đưa mắt nhìn một đám tù phạm chính đạo biến mất ở trong sương mù dày đặc.
Trong mắt mọi người trên thuyền vẫn ướt át như cũ, nhưng giờ phút này đều là cảm động vì Vương Khả.
- Các ngươi nghe cho kỹ, về sau ta không hi vọng có người vu khống Vương huynh đệ, cho dù có người nói Vương Khả là đại ma đầu, Vương Khả là đà chủ Ma Giáo, cũng không cho tin tưởng!
- Không sai, Vương huynh đệ vì chính đạo ta ngay cả mạng cũng không cần, xâm nhập ma quật, nếu ai dám vu khống Vương huynh đệ, ta là ngời thứ nhất không tha cho hắn!
- Về sau Vương huynh đệ có gì sai khiến, cần phải cho ta biết, để cho ta vì Vương huynh đệ tận một phần lực!
Đám tù phạm chính đạo vừa nghị luận, vừa biến mất ở trên Chướng Hải.
Còn Vương Khả thì vội vàng chạy về phía một cái phòng ốc cách bến tàu không xa.
Trong phòng kia có Nhiếp Thanh Thanh và công chúa U Nguyệt đã ngất đi đứng đó.
- Vương Khả, ngươi làm như này là có ý gì?
Nhiếp Thanh Thanh tỏ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả.
- Nhiếp điện chủ, ngươi đừng hỏi nữa, ta không kịp nữa rồi, ta không về Thiên Lang Tông, ta sẽ thảm!
Vương Khả cười khổ nói.
- Nhưng ngươi cũng không thể đi thẳng một mạch! Ngươi mặc kệ cái Thần Long đảo này sao?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Ta quan tâm cái búa! Cái gì mà Thần Long đà chủ, tư lệnh độc nhất! Đúng rồi, còn có một ngươi! Nếu không phải là Chu Hồng Y giúp ta hiệu lệnh quần ma đi chơi giải thi đấu mạt chược, ta ở trong này có thể làm gì? Những đệ tử Ma Giáo kia, ngươi cho là bọn họ thực nghe ta sao? Nhiếp điện chủ, ngươi vẫn nên hảo hảo chữa thương đi, không phải ta đã nói với Chu Hồng Y rồi sao? Phong ngươi làm đàn chủ Thần Long đảo, cái Thần Long đảo này giao cho ngươi quản, ngươi có hứng thú, thì nhúng tay vào quản!
Vương Khả cười khổ nói.
- Ta quản?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Không sai, tùy ngươi chơi như thế nào thì chơi! Ngươi muốn làm sao thì làm, dù sao cũng chỉ có một mình ngươi, đương nhiên, ngươi cũng có thể giúp ta thu chút đàn em! Ta không quản!
Vương Khả lắc đầu.
Nhiếp Thanh Thanh:
-...
- Ta đi đây, không còn kịp nữa rồi!
Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt muốn đi.
- Được, ta không hiểu tình huống của ngươi như thế nào! Thế nhưng, ta hi vọng ngươi không thật sự rơi vào ma đạo, không cần ăn thịt người!
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Ta ăn người cái rắm! Ta ăn người rồi, còn dám về Thiên Lang Tông à? Ta không sợ sư tôn trảm ta sao? Được rồi, ngươi đang bận, không phải Chu Hồng Y muốn bắt đám người Đồng An An sao? Chuyện của các ngươi cũng rất nhiều, không tán gẫu nữa!
Vương Khả lắc đầu.
- Đúng là Chu Hồng Y đang bắt đồng đảng của Đồng An An trên đảo, hầu như đã bắt được hết, nhưng hình như Đồng An An đã chạy thoát!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Đồng An An chạy? Chạy thì chạy, ta cũng không quản được, sắp không kịp nữa rồi, hẹn gặp lại!
Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt chạy đi.
Nhiếp Thanh Thanh đưa mắt nhìn Vương Khả ôm công chúa U Nguyệt lên một chiếc Chướng Hải thuyền.
Thuyền lớn lắc lư, nhanh chóng rời khỏi Thần Long đảo.
Đúng vào lúc này, Chu Hồng Y từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh Nhiếp Thanh Thanh.
- Tiểu tử thúi kia lại chọn rời đi vào lúc này? Chuyện hắn gạt ta ở Chu Tiên trấn còn chưa có nói rõ mà!
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn phương hướng Vương Khả rời đi.
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y hoảng sợ:
- Được rồi, được rồi, ta không hỏi, lần này hắn ở trước mặt Ma Tôn, giúp ta cứu nàng, nhân tình lớn như vậy, ta còn truy cứu cái gì? Ta cái gì cũng không hỏi!
- Hừ!
Nhiếp Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào trung tâm đảo.
- Thanh nhi, chờ ta một chút! Chẳng qua là sợ nàng ăn thiệt thòi, mới đi theo nàng, ta không có nghe lén các ngươi nói chuyện, làm sao ta không tin nàng chứ? Thanh nhi, chờ ta một chút!
Chu Hồng Y lập tức đuổi tới.
...
Hai chiếc Chướng Hải thuyền, một trước một sau rời khỏi Thần Long đảo.
Vương Khả đặt công chúa U Nguyệt ở boong thuyền, nhìn chuỗi niệm châu trên cổ tay.
- Tạch tạch tạch!
Mười tám hạt châu đóng băng hỏa diễm trong cơ thể mình, đã có viên xuất hiện vết rạn. Công chúa U Nguyệt nói, khả năng giúp đỡ bản thân phong ấn được nửa tháng, nói không chừng đều không được.
- Nhanh, nhanh, ta phải nhanh trở về Thiên Lang Tông, thời điểm Nhiếp Thanh Thanh tru ma ở vương cung Đại Thanh, đã phong ấn vô số công đức vào trong Định Quang Kính, nói là cho ta! Nhanh, ta muốn về tông, ta muốn dùng công đức cứu mạng, cứu mạng!
Vương Khả lo lắng điều khiển thuyền lớn.
Thuyền lớn di chuyển trên Chướng Hải, không bao lâu. Vương Khả mơ hồ nghe được trên bầu trời Chướng Hải truyền đến từng đợt nổ vang.
- Oanh, oanh, oanh !
Tiếng nổ mạnh như sét đánh, khiến Vương Khả nghe xong da mặt co rúm lại.
- Cái Chướng Hải này, thật là nguy hiểm, đây là âm thanh chiến đấu sao? Quá kinh khủng rồi! Đi mau, đi mau!
Vương Khả toàn lực điều khiển Chướng Hải thuyền thoát đi.
Mà đầu nguồn tiếng nổ này, là ở trên bầu trời Chướng Hải.
Trên không có bốn người đang đứng. Hai người trong đó đang quyết đấu.
Một trắng một đen, hai người Trần Thiên Nguyên, Ma Tôn tranh đấu đối lập nhau, bốn phía nổi lên gió lớn, hiển nhiên trước đó hai người đã trải qua chiến đấu kịch liệt.
Thánh Tử đứng trên một đóa mây đen sau lưng Ma Tôn, nhìn hai bên chiến đấu run lẩy bẩy.
Sau lưng Trần Thiên Nguyên lại có một thanh niên tuấn mỹ, mi tâm điểm một nốt chu sa nhìn qua hết sức yêu dị. Nam tử tuấn mỹ đối với trận chiến đấu kinh khủng này, không sợ hãi chút nào, càng giống như rất hứng thú quan sát.
Thời khắc song phương giằng co, bỗng nhiên thanh niên tuấn mỹ nhướng mày, nhìn xuống phía dưới sương mù.