Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 2059 - Chương 2060: Trương Thần Hư Được Cứu

Chương 2060: Trương Thần Hư được cứu

Trương Thần Hư kích động kêu lên.

Người khác không nhận ra mặt đầy bọc mụn của Vương Khả, Trương Thần Hư lại sớm đã quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra.

- Vương Khả? Ha ha ha, Trương Thần Hư, ngươi còn định gạt ta?

Đến lúc nào rồi, ngươi còn tìm chết, nơi này làm gì có Vương Khả? Ngươi muốn tìm đánh phải không, ta thành toàn ngươi!

Hoàng Giác cười to, tiếp tục quất đánh không ngừng.

Ba! Đột nhiên, roi dài trong tay Hoàng Giác bị một bàn tay khác nắm lại.

- Cửu Diệu chân nhân, Diêm La Nhân Hoàng, trong lòng ta đang rất phẫn nộ nên mới đánh hắn một chút để giải hận, sao các ngươi.... ?

Hoàng Giác nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Nhưng mà, thứ hiện ra trước mặt Hoàng Giác lại là một cái tát thật lực.

Ba Nguyên cả bàn tay hung hăng quất lên mặt Hoàng Giác.

- Mẹ nó, lại dám đánh cháu ngoan của ta, ngươi chán sống rồi!

Trương Thiên Sư giận dữ quát.

- Cái gì?

Hoàng Giác vốn đang rất suy nhược, bị một tát kia đánh cho cả người xoay vòng vòng.

- Là gia gia? Ngươi, ngươi cũng bôi thuốc dị ứng?

Trương Thần Hư kích động la lên.

- Không sai! Là gia gia ngươi!

Vương Khả nói.

Dứt lời, Vương Khả đi tới cứu ra Trương Thần Hư.

Trương Thần Hư mềm nhũn, ngã nhào trên đất.

- Sao ngươi không dìu ta, ta bị đánh thế này cũng là vì các ngươi đấy!

Trương Thần Hư tức tối nhìn Vương Khả.

- Ngươi chứ đâu phải tỷ ngươi, đại nam nhân còn bắt ta dìu, ta còn phải xem cha ngươi thế nào nữa!

Vương Khả trừng mắt nhìn ngược lại Trương Thần Hư.

- Trương Thiên Sư? Vương Khả? Các ngươi vào bằng cách nào?

Các ngươi vào bằng cách nào?

Hoàng Giác cả kinh kêu lên.

ầm ầm!

Trương Thiên Sư động thủ, phong ấn tu vi Hoàng Giác. Đồng thời lo lắng nhìn con trai và cháu nội mình.

- Không sao, Trương Đông Lai không bị thương, Trương Thần Hư cũng chỉ bị thương ngoài da, ngươi giúp hắn mở ra phong ấn là được!

Vương Khả nói.

Oanh!

Có Trương Thiên Sư ra tay, rất nhanh Trương Thần Hư liền không việc gì, chỉ là cả người be bét máu thịt, hiển nhiên muốn hoàn toàn khôi phục không phải một sớm một chiều là xong.

- Trương Chính Đạo đâu?

Vương Khả hỏi.

- Ta không biết, trước đó ta bị bọn họ đánh ngất xỉu, không biết gì cải Trương Thần Hư mờ mịt nói.

Vương Khả quay đầu nhìn Hoàng Giác:

- Nói, Trương Chính Đạo đi đâu rồi?

Nét mặt Hoàng Giác cứng đờ:

- Không phải ngươi đang ở Luân Hồi Thần Đô ư? Ngươi... sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

- Ta đang hỏi ngươi, còn không mau nói, cháu ta Trương Chính Đạo đâu?

Trương Thiên Sư trừng mắt quát.

- À, Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo bị bảo an công ty Thần Vương mang đi, hắn đã bị người Vương Khả mang đi! Không có ở đây!

Hoàng Giác lập tức biến sắc nói.

- Hả? Ngươi đã bị Trương Thiên Sư phong ấn tu vi rồi mà còn đám nói láo với ta? Bị thủ hạ ta mang đi? Thế sao ta được tin báo? Ngươi dám gạt ta? Ngươi chán sống!

Vương Khả trừng mắt giận nói.

Dứt lời, Vương Khả nhặt lên roi dài ở bên, vung tay quất thật lực.

Ba, ba, ba! - A, a, ta nói là thật, đừng đánh nữa, a, ta không nói láo, Trương Chính Đạo thật bị thủ hạ ngươi mang đi, ta nói là sự thật! Đừng đánh nữa, a!

Hoàng Giác không ngừng kêu thảm.

- Mẹ nó, ngươi nghĩ ta dễ lừa lắm chắc? Còn mạnh miệng? Còn mạnh miệng? Ta xem ngươi mạnh miệng tới khi nào, mau nói, Trương Chính Đạo ở đâu!

Vương Khả trừng mắt quát.

Ba! Ba! Ba!

- A, ta nói là sự thật, tại sao, hai phân thân của ta đang bị các ngươi đánh đập, bản thể của ta cũng bị các ngươi đánh đập, ta nói là thật, a! Tại sao ta nói thật mà vẫn bị đánh? Đừng đánh nữa, a! Tiếng kêu hét thảm thiết thê lương của Hoàng Giác vang vọng khắp đại điện.

Diêm La hoàng cung!

Diêm La Nhân Hoàng và Cửu Diệu chân nhân kiểm tra lần lượt từng đại điện trong hoàng cung.

- Cũng may, phân thân ngươi đều không xảy ra vấn đề, chỉ là không biết thủ vệ nơi cửa ra vào đi đâu hết cả!

Sắc mặt Cửu Diệu chân nhân trầm xuống, ngưng trọng nói.

- Không thể nào, đoạn thời gian này, toàn bộ bọn họ đều đã hóa thành tà ma, hơn nữa còn là thuộc hạ tử trung với ta, sao có thể tự ý rời vị trí?

Diêm La Nhân Hoàng sầm mặt nói.

- Trấn Ma địa ngục?

Cửu Diệu chân nhân đột nhiên thất kinh la lên.

Diêm La Nhân Hoàng cũng biến sắc, hai người cấp tốc bay thẳng đến đại điện nối với Trấn Ma địa ngục, vừa vào trong, lập tức phát hiện nguyên một đám nằm hôn mê.

- Không hay!

Hai người lập tức gạt ra đám tà ma chết ngất, bay thẳng xuống Trấn Ma địa ngục, vừa vào trong liền thấy toàn bộ ngục tốt đều bất tỉnh nằm dưới đất, hơn nữa còn bị phong ấn tu vi.

- Hai tên chiến tướng Chiến Thần Điện tới báo tang lúc nãy có vấn đề!

Diêm La Nhân Hoàng cả kinh kêu lên.

Cửu Diệu chân nhân nhìn vô số tà ma trong Trấn Ma địa ngục, không khỏi thở dài một hơi:

- Cũng may, cũng may nơi này chưa bị phá hư!

Ông!

Diêm La Nhân Hoàng cứu tỉnh một tên ngục tốt, trừng mắt hỏi:

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hai tên kia là ai?

- Hoàng, hoàng thượng?

Ngục tốt kinh ngạc thốt lên.

- Mau nói!

Diêm La Nhân Hoàng quát hỏi.

- Ta không biết, chỉ là, hình như ta nghe một người trong đó gọi tên còn lại là Trương Thiên Sư, ta không chắc lắm... !

Tên ngục tốt kia thấp thỏm nói.

- Trương Thiên Sư?

Cửu Diệu chân nhân biến sắc.

- Hắn về rồi? Đáng chết, hắn về rồi, là hắn? Vừa rồi hắn diễn trò với ta? Hắn đã lẻn vào hoàng cung!

Diêm La Nhân Hoàng cả kinh kêu lên.

Cửu Diệu chân nhân giật nảy mình:

- Không được, không thể đợi Trương Lý nhi thêm được nữa, làm đi, bắt đầu luôn ngay bây giờ!

- Bắt đầu bây giờ? Vậy ta phải về Biện Thành thần điện!

Diêm La Nhân Hoàng cũng sốt sắng nói.

- Không, không còn kịp nữa rồi, phải nhanh, giờ ta lập tức khởi động trận pháp luôn, ngươi bay đến Trấn Ma địa ngục ở hướng Biện Thành thần điện là được! Còn nữa, thân thể này của ngươi vẫn là chính đạo, mau nuốt ma chủng, nhập ma đi đã!

Cửu Diệu chân nhân nói.

- À? Được rồi!

Diêm La Nhân Hoàng lập tức bay về một hướng khác trong Trấn Ma địa ngục.

Vừa bay Diêm La Nhân Hoàng vừa mở ra một chiếc bình ngọc, dốc ngược vào trong miệng, vẻn vẹn thoáng chốc, quanh thân Diêm La Nhân Hoàng đã toát ra hắc khí cuồn cuộn, hai mắt đỏ ngầu, trong miệng nhe ra hai chiếc răng nanh sắc bén..

Bình Luận (0)
Comment