Vương đại tiểu thư nói với vẻ đầy coi thường.
- Ngươi, cái rắm nhà ngươi, ta không phải như vậy nhé, chẳng qua là ta yêu thương thê tử thôi!
Trương Thiên Sư tức giận gắt gỏng.
Vương đại tiểu thư bĩu môi, vẻ mặt không tin.
Trương Thiên Sư: -... !
- Một điều quan trọng hơn là, ngươi cũng thấy rồi đấy, Trương Ly Nhi đã hấp thu cỗ sức mạnh khổng lồ kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải độ kiếp, nếu chỉ đạt tới Thành Tiên kiếp thì tốt, nhưng mấu chốt là vẫn có thể đạt tới Tiên Nhân kiếp, ngươi không biết Tiên Nhân kiếp nguy hiểm đến mức nào đâu, đó là một kiếp nạn vô cùng nguy hiểm, tuy nhiên, nếu có tổ mẫu của Trương Lý nhi ở bên cạnh thì khác rồi, nàng ta là người đứng đầu Đạo Môn, Đạo Môn có rất nhiều tiên khí có thể giúp đỡ Trương Lý nhi nắm chắc khả năng vượt qua Tiên Nhân kiếp thành công, chắc ngươi cũng không muốn Trương Lý nhi chết dưới thiên kiếp đâu nhỉ?
Vương đại tiểu thư hỏi.
Sắc mặt của Vương Khả chợt thay đổi, bảo ta phải nói chuyện này như thế nào chứ? Ta vừa mới có cơ hội thoát khỏi kiếp cô đơn, chả lẽ bây giờ lại xong đời rồi sao?
- Ngươi yên tâm đi, chúng ta dẫn theo Trương Lý nhi tới đó, chờ sau khi nàng độ kiếp thành công, nếu muốn trở lại thì hoàn toàn có thể đi về một mình mà! Ngươi sẽ không để bụng một chút thời gian này chứ?
Vương đại tiểu thư hỏi.
- Ta không thể đi cùng sao? Dạo này ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm!
Vương Khả nhìn Vương đại tiểu thư.
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Người đứng đầu Đạo Môn là một người trọng nữ khinh nam, nếu nhìn thấy Trương Lý nhi thì chắc chắn sẽ rất thích, nhưng nếu thấy ngươi tới đó, vậy thì chuyện chúng ta đang tìm nàng để thương lượng chắc chắn sẽ thành công cốc!
Vương đại tiểu thư giải thích.
Vẻ mặt Vương Khả đơ ra:
- Không đến nỗi thế chứ, ta là cháu rể của bà ấy mà!
- Còn cháu rể cái gì chứ, ngay cả cháu ruột mà bà ấy cũng không để vào mắt, chả lẽ sẽ coi trọng ngươi sao?
Vương đại tiểu thư hỏi.
Vương Khả: “... !"
- Cứ yên tâm chờ tin tức đi, nếu đã nói ra rồi, vậy thì tiếp theo đây sẽ do chúng ta tự khắc an bài mấy đại thần châu khác, còn ngươi phụ trách phái thuộc hạ đi theo tới đó để phát hành tiền Thần Vương kia đi, ta dẫn theo người đi Đông Thần Châu trước!
Vương đại tiểu thư dặn dò.
~ Tại sao lần nào cũng đều như vậy cả thế?
Vương Khả nói với vẻ buồn bực.
Mẹ nó, số của ta không có duyên với vận đào hoa hả? Lần nào miếng ăn dâng đến tận miệng rồi cũng để cho vuột mất thế chứ! - Được rồi, cứ như vậy đi! Đến lúc đó xem tình hình như thế nào thì Tây Môn Thuận Thủy sẽ lại tìm ngươi để bàn bạc, ta, Trương Thiên Sư, Trương Lý nhi sẽ nhanh chóng dẫn theo người của ngươi lên đường ngay lập tức!
Vừa nói chuyện, vừa thu tay lại, phá vỡ trận pháp cách âm ở xung quanh. Đại Quang Minh Bồ Tát cũng vung tay lên, thu lại kết giới trận pháp mà bản thân đã bố trí.
Lúc này, Trương Lý nhi ở bên ngoài vẫn đang khoanh chân luyện hóa năng lượng, từng ngọn lửa cuồn cuộn vây xung quanh khiến cho người khác không thể lại gần.
Cách đó không xa, Trương Thần Hư đang từ từ tiếp nhận công việc kế nhiệm dưới sự sắp xếp của Diêm La Nhân Hoàng đời trước. Một đám quan viên đang cúi lạy Trương Thần Hư vô cùng kính cẩn.
Đúng lúc Trương Thần Hư nhìn thấy Vương Khả bước ra, đang định tiến lên chào hồi.
“Bùm!"
Một cỗ khí tức khủng khiếp từ trên trời đánh xuống, Trương Thiên Sư đang chuẩn bị ra tay, thế nhưng lại dừng lại ngay lập tức, rồi trừng mắt nhìn người vừa bất ngờ bay xuống.
- Làm cái gì vậy hả, cứ hấp ta hấp tấp như thế?
Trương Thiên Sư trợn mắt nhìn Trương Tây Lai đang đi đến.
- Phụ thân, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Diêm La Thần Đô đâu rồi?
Trương Tây Lai nhìn xung quanh với vẻ đầy kinh ngạc.
- Lúc trước xảy ra một chút chuyện, mà sao ngươi lại tới đây?
Trương Thiên Sư cau mày hỏi.
- Một đám phán quan của Thiên Sư điện lũ lượt kéo tới Chiến Thần điện, từng người một đều mồm năm miệng mười bảo phải vội về để chịu tang, phụ thân, sao mọi người...
Vẻ mặt của Trương Tây Lai có chút kỳ quái mà hỏi.
Sắc mặt của Trương Thiên Sư cũng hơi ngưng trọng, bọn họ thực sự đã đi chịu tang hết rồi sao? Lão tử còn chưa chết đâu!
Vừa nghĩ một chút đã rất tức giận rồi, Trương Thiên Sư hung dữ trừng mắt với Vương Khả.
- Ngươi trừng mắt với ta làm gì chứ? Lúc đó, không phải chỉ mỗi mình ta đi báo tang, chính ngươi cũng báo tang của chính mình mà! Hơn nữa, còn chẳng phải là muốn cứu con và cháu trai của ngươi sao?
Vương Khả nói với vẻ cáu kỉnh.
- HừI Trương Thiên Sư hừ lạnh một tiếng với Vương Khả.
- Đại ca làm sao vậy?
Trương Tây Lai lập tức tiến lên trước để thăm dò.