Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 21 - Chương 21: Trương Thần Hư (1)

Chương 21: Trương Thần Hư (1)

Phụ trách: Vô Tà Team

U Nguyệt công chúa cũng khẩn trương lên, tưởng người của Nhiếp Thiên Bá đuổi tới.

- Yên tâm, tiếng bước chân kia ta biết, là của đại biểu ca, hắn mang về tin tức tốt!

Vương Khả ngăn hai người lại.

Quả nhiên, rất nhanh, một nam tử đi vào sơn động.

- Bái kiến gia chủ!

Nam tử kia cung kính nói.

- Đại biểu ca, thu hoạch như thế nào?

Vương Khả cười hỏi.

- Khởi bẩm gia chủ, dựa theo gia chủ phân phó, lần này giả mạo đệ tử Kim Ô Tông, từ Nhiếp gia tổng cộng mang về hai mươi vạn cân linh thạch, thuộc hạ tìm một cơ hội, lúc du lịch đường phố Chu Tiên Trấn, từ một địa đạo đã chuẩn bị trước lặng yên chạy ra, đến đây tụ hợp với gia chủ, mời gia chủ phân chia linh thạch!

Nam tử kia cung kính nói.

- Hai mươi vạn cân linh thạch!

Trương Chính Đạo kêu lên sợ hãi.

Con mắt của Trương Chính Đạo đỏ bừng, hô hấp gấp rút, hận không thể nhào về phía đại biểu ca, dù cho giết người diệt khẩu cũng được.

- Hai mươi vạn cân? Không sai biệt lắm rồi, tốt, dựa theo tỉ lệ lúc trước ta an bài, chia xuống dưới là được!

Vương Khả nói.

- Vâng, gia chủ!

Đại biểu ca cung kính nói.

- Hiện tại là thời kỳ không bình thường, chú ý an toàn, nhanh chóng rời đi!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Đa tạ gia chủ quan tâm, chỗ ẩn núp của chúng ta đã kinh doanh nhiều năm, trừ gia chủ, không ai tìm thấy được, gia chủ yên tâm, thuộc hạ cáo từ! Đúng rồi, đây là ngọc bội của Nhiếp Phong, xin trả lại gia chủ!

Đại biểu ca cung kính đưa ngọc bội lên.

- Ừm!

Vương Khả gật đầu.

Con mắt của Trương Chính Đạo đỏ bừng, hung tợn nhìn Vương Khả, hai mươi vạn cân linh thạch, ngươi cái vắt cổ chày ra nước này, một cân cũng không chia cho ta?

- Đúng rồi, ta còn có một vật muốn đưa cho Trương Chính Đạo, là vị này sao?

Đột nhiên đại biểu ca nhìn về phía Trương Chính Đạo.

Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lên, cười nói:

- Vương Khả, tính ngươi có lương tâm, còn chuẩn bị cho ta một phần!

Vương Khả cảm thấy rất ngờ vực, bản thân chia tiền cho Trương Chính Đạo lúc nào? Đại biểu ca có ý gì?

Chỉ nhìn thấy đại biểu ca lấy ra một phong thư, giao nó cho Trương Chính Đạo còn đang mờ mịt.

- Đây là đại biểu tỷ nhờ ta giao cho ngài, nàng nói nàng có mấy lời không tiện ở trước mặt nói với ngươi, chỉ có thể viết ở trong thư, nhờ ta phải chuyển cho ngươi, hiện tại thư đã giao, ta an tâm, cáo từ!

Đại biểu ca nhìn mọi người thi lễ, sau đó lui ra khỏi sơn động.

Vương Khả và U Nguyệt công chúa kinh ngạc nhìn lá thư bị Trương Chính Đạo nắm ở trong tay.

- Là thư tình mà đại biểu tỷ viết cho ngươi?

Ánh mắt của U Nguyệt công chúa sáng lên nói.

- Đại biểu tỷ nhập vai diễn quá sâu, không bứt ra được sao?

Vương Khả ngoài ý muốn nói.

Thư tình của đại biểu tỷ? Trương Chính Đạo nghĩ tới khuôn mặt râu ria kia, toàn thân cứng đờ, sau đó hung hăng ném lá thư xuống đất.

- Vương Khả, ngươi khinh người quá đáng!

Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Chuyện liên quan gì tới ta! Ngươi còn chưa xem thư?

Vương Khả lắc đầu nói.

U Nguyệt công chúa nhặt thư lên, hơn nữa nhanh chóng mở ra đọc.

- Trương Chính Đạo, trước đó diễn kịch với ngươi, ta đã nhìn ra ngươi có ý đồ với ta, nhưng gà rừng sao có thể xứng với Phượng Hoàng? Không cho phép ngươi thích ta, ta cũng không có khả năng thích ngươi! Vì vậy ta viết phong thư này nói rõ, mong ngươi đừng có ý nghĩ xấu! Ngươi là người tốt, sau này có thể tìm được nữ tử tốt hơn!

Trương Chính Đạo:

-...

Vương Khả:

-...

U Nguyệt công chúa:

-...

Ngoài cửa Chu Tiên Trấn!

Giờ phút này đang đứng hai nam tử, một người bận áo xanh, khuôn mặt lộ vẻ cung kính, một người bận áo bào trắng, nhẹ nhàng quân tử, trong tay cầm quạt xếp màu trắng, hình như có bệnh thích sạch sẽ, chán ghét liếc nhìn bùn bẩn dưới chân.

- Đây chính là Chu Tiên Trấn?

Nam tử áo trắng mở quạt, có chút khinh bỉ nói.

Nam tử áo xanh nhìn tiên hạc xoay quanh trên bầu trời, cực kỳ cung kính nói:

- Đúng vậy, thượng tiên, nơi này chính là Chu Tiên Trấn, gia chủ phái ta tiến về Kim Ô Tông bẩm báo, ta tận mắt thấy gia chủ bắt được U Nguyệt công chúa, giờ phút này đang giam giữ ở trong Nhiếp gia, nếu không phải thượng tiên khống chế tiên cầm, mang ta nhanh chóng trở về, chúng ta không có khả năng trở về sớm như vậy, chúng ta sớm trở về, gia chủ nhất định sẽ rất kích động, thượng tiên, ta sai người thông báo một tiếng?

- Không cần, ta muốn mau chóng nhìn thấy U Nguyệt công chúa, nhanh dẫn ta đi!

Nam tử áo trắng lắc lắc quạt giấy, trầm giọng nói.

- Vâng!

Nam tử mặc áo xanh kia cung kính nói.

Hai người nhanh chóng bước vào Chu Tiên Trấn.

Đại sảnh Nhiếp gia.

Đám gia chủ của Chu Tiên Trấn lần thứ hai tụ tập.

- Nhiếp gia chủ, ta nghe người nói, Trương thượng tiên kia đã không thấy? Có việc này sao?

Một gia chủ có chút khẩn trương hỏi.

Giờ phút này khóe miệng của Nhiếp Thiên Bá còn chảy máu tươi, rất hiển nhiên, vừa mới biết được tin tức, hắn đã tức hộc máu, còn chưa kịp lau, đám gia chủ kia đã nghe phong thanh chạy đến.

- Nhiếp gia chủ, ta nghe nói, thời điểm Trương thượng tiên kia đi dạo phố, tiến vào một gian nhà nhỏ, từ địa đạo chạy mất rồi? Hắn là giả, sao ngươi lại tin tưởng hắn chứ?

- Giả? Lại một cái giả? Nhiếp gia chủ, ngươi là cố ý sao, ngươi cố ý gạt tiền của chúng ta? Nhanh, trả linh thạch lại cho ta!

- Còn có ta, Nhiếp gia chủ, trả tiền, nhanh, đó là căn cơ của gia tộc ta!

- Nhiếp gia chủ, ngươi làm mất U Nguyệt công chúa, không thể để chúng ta bỏ tiền bù đắp cho ngươi được!

Các gia chủ thất kinh, trước đó ở trước mặt Trương thượng tiên lập chứng từ, căn bản chính là đánh rắm! Danh ngạch vào Kim Ô Tông rắm chó gì, giả, tất cả đều là giả.

Hiện tại không chỉ đám chủ nợ ở trên trấn đuổi theo Nhiếp Thiên Bá đòi tiền mua sản phẩm tài chính.

Ngay cả đám gia chủ vừa mới táng gia bại sản cho Nhiếp Thiên Bá mượn tiền, hiện tại cũng xanh mặt. Bọn hắn như nổi điên, đuổi theo Nhiếp Thiên Bá ép trả nợ.

- Chư vị, là Nhiếp mỗ ta nhìn người không rõ, ta thực không nghĩ tới, Vương Khả kia lại đáng giận như thế, bắt Nhiếp Phong ta phái tới Kim Ô Tông báo tin, dùng tín vật của Nhiếp Phong ngụy trang thành đệ tử Kim Ô Tông, đến đây lừa gạt lần thứ hai! Vương Khả kia, ta và hắn thế bất lưỡng lập! Phốc!

Bình Luận (0)
Comment