- Lần này, các ngươi tin theo Ma Thập Tam tới đây, khiến cho cục diện cân bằng giữa hai giới Chính Ma e là sẽ phải chịu tổn thất rất nghiêm trọng. Các ngươi trở về sớm một chút để bù đắp đi, tiện thể, nghĩ xem nên ăn nói với sư tôn như thế nào đi! Ha ha!
Sau khi Vương Khả nói xong, nở một nụ cười lạnh lùng.
Lúc này, một đám Thiên Ma ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời đua nhau nhíu chặt lông mày, hiển nhiên mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
- Ma Tứ, các ngươi đừng tin Vương Khả, hắn lừa các ngươi đấy, hắn am hiểu nhất là xúi giục lòng ngươi, hắn là một tên lừa đảo... !
Ma Thập Tam còn muốn tiếp tục vạch trần Vương Khả.
- Ngươi câm miệng đi!
Ma Tứ bất ngờ trừng mắt lên.
- Sao cơ?
Vẻ mặt Ma Thập Tam đơ ra.
- Hừ, những lời Vương Khả nói lúc nãy còn chưa rõ ràng hay sao?
Ngươi bị Chính Đạo lừa cho xoay vòng, Ma Bát, Ma Cửu căn bản vẫn chưa chết, còn ngươi lại bị Chính Đạo lừa gạt tới nỗi đi rêu - Ta, ta, không phải đâu, ta không có, lời của Vương Khả chỉ là lời từ một phía, tại sao các ngươi chỉ tin hắn, mà không tin ta?
Ma Thập Tam cả kinh hét lên.
- Bởi vì tất cả những gì ngươi nói đều là suy đoán của cá nhân ngươi, còn hãm hại khiến cho lúc này, những yêu ma mà chúng ta phụ tá đang bị Chính Đạo xúi giục, tàn sát. Vương Khả nói không sai, lão gia có ăn thịt yêu ma trong khắp thiên hạ hay không, thì có liên quan gì tới chúng ta? Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là ma hóa toàn cầu mà thôi, đến lúc đó, quyết định như thế nào là việc của lão gia, không phải là việc mà ngươi có thể thao túng!
Ma Tứ bực bội.
- Ta không có, ta... !
Ma Thập Tam sốt ruột.
- Được rồi, mọi chuyện đều đã hiểu hết rồi, các vị hãy trở về đi!
Còn những việc của các ngươi, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với sư tôn, yên tâm đi, ta sẽ không cố ý để các ngươi chịu thiệt đâu, cũng sẽ không làm lớn chuyện của ngày hôm nay, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật!
Vương Khả nói bằng vẻ mặt thờ ơ.
Ngay tức khắc, sắc mặt cả đám Thiên Ma trông rất khó coi.
Ma Tứ bất ngờ mỉm cười:
- Vương, Vương Khả, lúc nãy đã hiểu lầm rồi!
- Ma Tứ, không phải ngươi tin tưởng Vương Khả rồi đấy chứ? Lðỡ như hắn không phải là đồ đệ của lão gia, thì các ngươi sẽ bị lừa đấy!
Ma Thập Tam kêu lên với vẻ phiền não.
Tình huống này dường như không hợp lý lắm, tại sao vẻ mặt các ngươi nhìn Vương Khả lại giống như đang lấy lòng hắn vậy.
- Ngươi câm miệng đi!
Ma Tứ trừng mắt với Ma Thập Tam.
Chẳng lẽ bọn ta sẽ không nghĩ tới việc Vương Khả đang nói dối sao? Tất nhiên là bọn ta có nghĩ tới rồi, nhưng mà ngộ nhỡ đúng thật như vậy thì sao? Lỡ như những gì Vương Khả nói là thật thì sao? Ngươi không nhìn ra đây là ta đang trấn an Vương Khả à?
Nếu như Vương Khả nói thật, vậy lần này ta chịu thua là quyết định sáng suốt nhất. Lỡ như Vương Khả lừa ta, đợi tới lúc ta vạch trần hắn một cách hoàn toàn, cũng có thể giết chết hắn, chỉ cần nắm chắc là được.
- Hiểu lầm ư? Có phải hiểu lầm hay không cũng không sao, ta không quan tâm!
Vương Khả cười lạnh lùng nói.
- Ừm, ta nghe Ma Thập Tam nói, các hạ rất thích công đức sao?
Hôm nay, ta và các hạ giống như vừa gặp quen, vừa hay, ở đây ta cũng có một vài pháp bảo công đức, có thể cho các hạ mượn để thưởng thức một chút.
Ma Tứ nói.
- Pháp bảo công đức?
Mắt của Vương Khả sáng rực lên.
- Đúng vậy, ở chỗ ta có rất nhiều! Cho các hạ mượn xem trước một lúc, cũng đa tạ hôm nay các hạ đã vạch trần trò bịp bợm của Ma Thập Tam giúp chúng ta.
Ma Tứ bảo.
Lúc này, Vương Khả mới nhìn Ma Tứ một cách đăm chiêu.
Ma Tứ lật bàn tay, ngay lập tức, một đống pháp bảo bằng vàng chói lóa lộ ra.
Đáy mắt Vương Khả lộ ra vẻ tham lam, vội vàng tiến lên phía trước để nhìn ngắm cẩn thận hơn.
- Ha ha ha, Ma Tứ huynh, chuyện này, làm sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ?
Vương Khả đột nhiên như biến thành một người bình thường cười nói.
- Ha ha ha, chỉ là một chút đồ chơi thôi, không phải cái gì to tát cả, các hạ thích là được rồi!
Ma Tứ cười to.
Vương Khả ngắm nhìn pháp bảo ở trước mặt, rồi nhìn sang Ma Tứ, khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
- Vương Khả, ở đây vẫn còn, ta vẫn còn một số tiên khí, nếu các hạ không chê, thì cứ lấy chơi đi, nếu các hạ thích thì cứ xem như là lễ vật ta tặng cho các hạ, các hạ thấy thế nào?
Ma Tứ lập tức lấy ra một vài bảo vật sáng lấp lánh.