Cảnh tượng mà Vương Khả và những người khác nhìn thấy từ xa, dường như Ma Tứ không thể nào đánh trả được mà chỉ đứng im ở đó không động đậy, xung quanh Ma Tứ đều là tàn ảnh của Long Ngọc và Ác Hoàng, tựa như có hàng trăm Long Ngọc, hàng trăm Ác Hoàng đang điên cuồng tấn công Ma Tứ. Cảnh tượng vô cùng chấn động.
- Tên Ma Tứ kia bị ngốc rồi hả? Sao lại không đánh trả vậy?
Hoàng Thiên Phong ngạc nhiên hỏi.
- Không phải không đánh trả, mà là không thể đánh trả nổi, không kịp đánh lại, công kích của Khương Huyền và Long Ngọc quá ác liệt, bây giờ Ma Tứ chỉ có thể chống đỡ được một phần mà thôi.
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Hả? Ma Tứ là tiên nhân mà. Hắn là tiên nhân, tại sao lại không còn sức chống trả chứ?
Hoàng Thiên Phong cũng cảm thấy khó tin.
- Tiên nhân ư? Hắn đã bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi sao, bây giờ, cùng lắm hắn cũng chỉ là một tiên nhân mà thôi! Thực lực của một tiên nhân chỉ tương đương với thập trọng Thành Tiên Cảnh, hơn nữa, toàn thân của Ma Tứ còn bị đám khí đen kia quấn lấy, thực lực sẽ bị giảm đi một phần, bây giờ Ác Hoàng đã là cửu trọng Thành Tiên Cảnh, lại còn có Ác Thần Kiếm trong tay, mà thực lực của Long Ngọc cũng phát huy tới Thành Tiên Cảnh cửu trọng đỉnh phong, Ma Tứ chỉ có thể chịu đánh một cách bị động mà thôi!
Đại Quang Minh Bồ Tát giải thích.
- Tiên nhân?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Đúng vậy, hắn chỉ là tiên nhân, ba nghìn năm trước, Đại Ma Vương đã có thực lực Địa Tiên, tất nhiên Ma Tứ sẽ không thể nào so được với Đại Ma Vương!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
Dưới sự tấn công điên cuồng của Ác Hoàng và Long Ngọc, lúc này ngay cả Ma Tứ tiên nhân cũng chỉ có thể chịu ăn đòn trong thế bị động.
Lúc này, Ma Tứ cũng vô cùng buồn bực, nếu không phải do một đám trẻ con da đen này đang liên tục bấu víu trên người hắn để cắn rỉa thì hắn cũng không đến nỗi chật vật như thế này, mà những đứa trẻ da đen này là do tinh thần oán hận của Ác Hoàng ngưng tụ ra, không thờ sở được bọn chúng. Bọn chúng không tấn công vào thể xác mà dường như đang cấu rỉa linh hồn của hắn, khiến hắn không thể làm gì được.
May thay, Ma Tứ là tiên nhân, sức mạnh linh rất cường đại, hơn nữa sau khi cấu rỉa, những đứa bé màu đen này cũng dần dần suy yếu, chẳng mấy chốc nữa sức mạnh của những đứa bé màu đen này cũng sẽ từ từ tiêu tan.
Thế nhưng, cùng với việc bị đánh liên tục, Ma Tứ cảm nhận được thương thế của mình càng ngày càng nặng hơn, xem ra nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, cho dù không có những đứa bé màu đen này, hắn cũng không thể đánh lại được hai nữ nhân kia.
- Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Ma Tứ tức giận hét lên.
Cách tốt nhất để phá vỡ cục diện này là tự bạo, sau đó sống lại.
Một khi tự bạo xong sống lại, sẽ không còn bị đám con nít màu đen này bám lấy nữa, bản thân cũng có thể trấn áp hai nữ nhanh này, nhưng mà liệu bây giờ có thể tự bạo sao? Cơ thể của bản thân là tiên nhân, mỗi lần sống lại sẽ cần phải tiêu hao quá nhiều sức mạnh của Thiên Đạo. Lần sống lại vừa rồi đã bị lão gia đánh kim lôi xuống để cảnh cáo, nếu bây giờ tiếp tục thêm một lần nữa?
Ma Tứ không dám chắc chắn, bây giờ là thời khắc quan trọng trong quá trình luyện hóa Thiên Đạo của Ma Vương lão gia, nếu bản thân lại tiếp tục quấy rầy, có khi nào lão gia sẽ tiện tay giết hắn luôn không, chỉ có thể cầm cự thôi sao?
Nhưng càng cầm cự thì bản thân càng trở nên yếu ớt hơn, nếu chờ thêm một lúc nữa, thì ngay cả phòng thủ hắn cũng không thể làm được.
Âm âm ẩm!
Sau một đợt tấn công khác, Ma Tứ lại càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn.
- Long Ngọc, sức mạnh của Ma Tứ sắp không chống đỡ nổi rồi, chỉ cần cố thêm một chút, sẽ có thể chém hắn thêm một lần nữa!
Mắt của Ác Hoàng sáng lên bảo với Long Ngọc.
Long Ngọc lại khẽ chau mày, bàn tay có chút chậm dần, bởi vì Long Ngọc nghĩ tới đặc tính tái sinh của Thiên Ma. Muốn khôi phục lại lúc đỉnh phong sao, vừa nãy không phải đã làm như thế rồi à? Nếu thế thì chẳng phải trận chiến cả ngày trời của chúng ta sẽ thành công cốc sao?
Lúc này, Ma Tứ cũng cảm thấy bản thân càng ngày càng suy yếu, nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân kia.
- Muốn chém ta ư? Hừ, các ngươi muốn làm cho ta mất cảnh giác, đợi sau khi ta suy yếu sẽ phong ấn ta sao? Nằm mơ đi!
Ác Hoàng chợt biến sắc, hiển nhiên là kế hoạch của mình đã bị vạch trần.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không phải là đối thủ của các ngươi sao? Chẳng qua là ta vẫn luôn chịu đựng mà thôi, nếu các ngươi đã ức hiếp người quá đáng như thế, vậy thì đừng trách ta! Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn!
Ma Tứ hô lên một tiếng.