Bùm!
Long Ngọc lại tiếp tục hóa thành một vệt sáng lao thẳng tới giết Ma Tứ.
Trong chớp mắt, cả bầu trời đều là tàn ảnh của Long Ngọc, một luồng sáng màu đen bắn ra giống như một tấm lưới lớn bao trùm khắp cả bầu trời, lao tới chỗ của Ma Tứ.
ầm ầm ầm!
Ma Tứ lập tức bị đánh cho liên tục lùi về phía sau.
- Không thể nào, tại sao ngươi lại không có hề hấn gì cơ chứ, trong cơ thể của mỗi yêu ma đều có ấn chú, bởi vì yêu mà trong khắp thiên hạ này đều sinh ra từ ma chủng do lão gia ban tặng.
Lão gia đều lưu lại ấn chú trong mỗi ma chủng mà lão gia đã ban tặng. Cho dù ma chủng tách ra thành ma chủng mới thì cũng sẽ mang theo ấn chú để truyền lại cho đời sau. Tất cả yêu ma đều có ấn chú, tại sao ngươi lại không có, tại sao ngươi lại không có chứ?
Ma Tứ hỏi với với khó tin.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, tuy nhiên, ta lại thích nhìn thấy dáng vẻ bất lực của ngươi!
Long Ngọc nói một cách dữ dằn.
ầm ầm ầm!
Vào lúc này, mặc dù Long Ngọc chỉ có một người, không có sự hỗ trợ của Ác Hoàng, thế nhưng dù cho Long Ngọc buông lỏng chiến đấu, thế mà cũng không bị rơi vào thế hạ phong, ngay lập tức, công kích của Long Ngọc giống như một trận cuồng phong mưa rào, khiến cho Ma Tứ vô cùng chật vật.
- Không, không thể nào, không thể nào, chắc chắn là có vấn đề ở chỗ nào đó!
Ma Tứ lo lắng chống cự.
Thế nhưng, càng chống cự, Ma Tứ lại càng bị thương nhiều hơn, hoàn toàn vô dụng, thực lực của Long Ngọc này vô cùng bá đạo, Thượng Thiên Hạ Địa Duy Ngã Độc Tôn Công không hổ là công pháp mà Phật tổ tu luyện, lúc trước đã có thể vượt cấp để giết địch, bây giờ lại bày ra một mặt bá đạo như vậy.
Ma Tức nhất thời lo lắng không thôi.
Ỗ phía bên kia, Đại Quang Minh Bồ Tát đang đánh vào Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời, xung quanh Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn đột nhiên bắn ra vô số tia sáng đầy màu sắc, dường như một lượng tiên khí khổng lỗ đang bảo vệ nó ở bên trong.
- Ngươi sẽ không thể phá được Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn của ta đâu, đó là bảo vật quan trọng nhất của ta, ta đã thiết lập vô số cấm chế phòng ngự ở trong đó, nếu không phải là không thể tấn công thì làm sao ta có thể để cho các ngươi ngông cuồng như vậy được chứ! Ma Tứ gầm lên với vẻ sốt sắng.
Sắc mặt của Đại Quang Minh Bồ Tát trở nên khó coi, dù gì bản thân cũng là một bát trọng Thành Tiên Cảnh, vậy mà lại không thể làm được gì với một cái pháp bảo sao? Tại sao lại như vậy chứ?
Lúc này, Đại Quang Minh Bồ Tát cũng đang đọ sức với Thần Nguyệt Thiên Ma Nhãn, hắn tấn công một cách điên cuồng, cố gắng để Ác Hoàng thoát khỏi sự vây khốn của ấn chú càng sớm càng tốt.
ầm ầm ầm!
Long Ngọc lại không hề quan tâm đến điều đó mà liên tục tấn công Ma Tứ một cách điên cuồng, càng đánh càng hăng, Ma Tứ cũng trở nên càng ngày càng yếu.
- Không thể nào, thực lực của ngươi vẫn đang tăng lên sao? Tại sao ngươi đã đánh lâu như vậy rồi mà càng ngày lại càng tăng cơ chứ? Lẽ nào, ngươi vẫn chưa phát huy hết mức Thượng Thiên Hạ Địa Duy Ngã Độc Tôn Công ư?
Ma Tứ lo lắng hỏi.
- Hừ, chẳng qua là ta vẫn chưa quen với thực lực của bản thân, nên dùng ngươi để luyện tập một chút cũng rất tốt! Càng ngày ngươi càng suy yếu, bây giờ, thực lực đã sắp chỉ còn là bát trọng Thành Tiên Cảnh rồi nhỉ!
Long Ngọc cười lạnh hỏi.
Ma Tứ càng lúc càng sốt ruột, nếu không phải có tiên khí bảo vệ thân thể thì thương thế của hắn đã khiến hắn thất bại rồi!
Hôm nay, chẳng lẽ lại bị thua trong tay nha đầu này ư?
- Không, không, bởi vì những cảm xúc oán hận này của Khương Huyền quấy rầy ta, những đứa nhỏ màu đen kia đang gặm nhấm linh hồn của ta, mấy đứa nhỏ màu đen kia càng ngày càng nhạt dần, sẽ sớm tiêu tan hoàn toàn rồi, đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi xem sức mạnh của ta!
Ma Tứ nói một cách hung ác.
- Nếu ngươi không tự bạo để sống lại thì người như ngươi, vĩnh viễn không phải là đối thủ của ta!
Long Ngọc đáp trả.
ầm ầm ầm!
Ma Tứ muốn ngụy biện, thế nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, thực sự bản thân hắn không phải là đối thủ.
Bây giờ? Làm thế nào mới tốt nhất đây? Tự bạo rồi sống lại sao?
Tự bạo sống lại chắc chắn sẽ khiến cho lão gia tức giận, thế nhưng nếu không tự bạo trùng sinh thì chỉ một lát nữa thôi, bản thân sẽ bị đánh cho suy yếu tới mới bị phong ấn.
Tự bạo?
Vẻ hung ác hiện lên trên khuôn mặt của Ma Tứ.
- Bỏ đi, lão gia tức giận thì cứ tức giận, ít nhất cũng để cho lão gia biết được sự tồn tại của đám phản nghịch các ngươi, ắt hẳn lão gia sẽ không giết chết ta đâu, tự bạo thì tự bạo vậy, chịu chết đi!