Ba người bay đến một hòn đảo ở phía xa xa ngoài biển rộng, nơi đây không có một bóng người thì mới dừng lại.
- Hoàng Giác hả? Ngươi tìm chúng ta chuyện gì?
Ma Tam trầm giọng hỏi.
Hiển nhiên, vừa rồi Hoàng Giác đến mật báo khiến cho hai người cảm thấy có hảo cảm, hơn nữa Hoàng Giác lại có mối thù không đội trời chung với Vương Khả, tự nhiên hai người buông lỏng phòng bị với Hoàng Giác hơn.
- Mặc dù ta nhìn thấy bọn chúng viết trên tờ báo nói rằng hai người các ngươi đều là biến thái, thế nhưng, ta cảm thấy không phải không phải như vậy, vừa nhìn thấy bài báo, ta đã có một cảm giác giống như là các ngươi tới đây để gây phiền phức cho Vương Khả vậy?
Hoàng Giác nói bằng vẻ mặt đầy mong đợi.
- Hả?
Hai người nhíu mày nhìn về phía Hoàng Giác.
- Ta có mối thù không đội trời chung với Vương Khả, vì vậy tất cả những người có thù oán với Vương Khả, ta đều đồng ý giúp đỡ, hai vị, các ngươi có muốn đối phó Vương Khả cùng với ta không sao?
Hoàng Giác hỏi một cách trông chờ.
Ma Nhị và Ma Tam nhìn nhau một cái. Đây là chiến hữu được đưa tới cửa sao?
- Bọn ta là muốn gây phiền phức cho Vương Khả, nhưng mà căn bản là không tìm được hắn ta!
Ma Nhị cau mày nói.
- Các ngươi không tìm được, nhưng ta có thể tìm được đấy! Ta có thể biết Vương Khả ở đâu!
Hoàng Giác ngay lập tức vui mừng ra mặt.
- ?
Hai người sững sờ.
- Thật ra, các ngươi không biết thôi, người muốn gây phiền phức cho Vương Khả, không chỉ có mỗi ba người chúng ta thôi đâu, mà còn rất nhiều người khác nữa đấy, mấy năm nay Vương Khả có rất nhiều kẻ thù, đáng tiếc là đều không thể làm gì được hắn! Vì vậy, bọn ta đã thành lập một liên minh, gọi là Liên minh chống lại Vương Khả! Trao đổi tin tức với nhau, chỉ cần có thể lật đổ Vương Khả, giết chết Vương Khả, chúng ta sẽ không tiếc bất cứ ơiÁ nàn va rải ta đã thấy đhrốc thiếc hếc của hai vỉ rấi Tiên mỉnh Hoàng Giác nói với về kích động.
Hai người trầm mặc một hồi. Chúng ta lặng lẽ tới đây là để đánh Vương Khả hôn mê, chứ không phải là để gia nhập liên minh lật đổ cái gì cả! Nhưng mà, nếu như việc này đã có lợi cho chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải vạch trần ra!
- Vậy làm phiền ngươi, mau chóng giúp chúng ta thấy được bóng dáng Vương Khả!
Ma Nhị trầm giọng nói.
- Yên tâm đi, việc này đã có ta lo! Liên minh chống lại Vương Khả của bọn ta khắp nơi đều là nhân tài, ta đã kiểm tra từng người một rồi, bọn họ đều là kẻ thù không đội trời chung của Vương Khảt Hoàng Giác nói một cách đầy tự tin.
Trong một đại điện bí mật ở Trung Thần Châu.
Vương Khả nhìn Hổ Hoàng đang ở trước mặt.lúc này, Hổ Hoàng đang bị treo ngược lên, trên người đầy vết roi hằn lên.
- Hổ huynh, quả thật trước đây chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng mà lần này ngươi thành lập ra “Liên minh chống lại Vương Khả” này thật sự rất quá đáng rồi đấy, nếu ngươi muốn tìm ta báo thù, thì cứ tới thẳng cửa tìm ta, chúng ta đánh một trận không phải là được rồi sao? Lại còn thành lập ra Liên minh chống lại Vương Khả lộn xộn này là muốn làm cho ta khó chịu hơn hả?
Nhưng quan trọng là ngưỡng cửa để gia nhập vào liên minh này của ngươi cũng quá thấp rồi? Ta sắp xếp một người tùy ý cũng có thể trà trộn vào?
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc Dục Thiên đứng bên cạnh cầm lấy cây roi, lạnh lùng nhìn về phía Hổ Hoàng.
- Vương Khả, ngươi, ngươi ức hiếp người, để cho Thành Tiên Cảnh trà trộn vào nội bộ liên minh của ta, ngươi cậy mạnh bắt nạt yếu!
Hổ Hoàng tức giận mắng chửi.
- Lão Sắc, hắn vẫn chưa ngấm được giáo huấn, tiếp tục đánh đi!
Vương Khả nói.
Sắc Dục Thiên lại nhíu mày:.
- Hay là, thôi đi?
- Tại sao chứ? Lão Sắc, sao ngươi lại xin tha cho Hổ Hoàng hả?
Hắn muốn hãm hại ta đấy!
Vương Khả trừng mắt lên hỏi.
- Không phải thế, trước lúc đến đây ta đã đáp ứng với Vĩ Vi, khi nào trở về sẽ mang cho hắn một tấm da hổ để làm váy giấy, nếu còn tiếp tục đánh nữa thì tấm da hổ này sẽ bị rách ra mất!
Sắc Dục Thiên cau mày nói.
- Cung Vi muốn lấy da hổ để làm gì? Khi nào trở về, tìm mấy tấm da báo đốm không phải tốt hơn sao?
Vương Khả giương mắt nói.
- Da của báo đốm đã có rồi, chỉ còn thiếu một tấm da hổ nữa thôi, màu lông này thật sự quá đẹp rồi, Vương Khả, lúc trước đã quyết định xong xuôi rồi đấy, tấm da hổ này đưa cho ta đấy!
Sắc Dục Thiên cố gắng nói theo.