Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng mà người trước mặt chính là 'Vương Khả; Tây Môn Tĩnh vung tay lên, mở ra một lỗ hổng cho Hoàng Giác.
Hai mắt Hoàng Giác chợt sáng lên, lập tức xông ra ngoài.
- Phù!
Hoàng Giác sải bước ra khỏi phạm vi của Như Ý Tam Bảo, thoáng chốc đã ra đến bên ngoài kết giới.
Vừa ra được bên ngoài, Hoàng Giác chợt biến sắc, bởi vì hắn ta nhìn thấy Thiện Hoàng.
- Tên Vương Khả này lòng dạ thật sự quá độc ác, chỉ vì muốn đối phó ta, mà ngay cả Thiện Hoàng cũng mời tới hả? Khốn kiếp!
Cũng may ta có Thỏ Thần Trượng!
Hoàng Giác hoảng sợ.
Hoàng Giác vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy hai người mặt đen thui.
Biểu cảm của hai người mặt đen thui kia cũng sững sờ.
- Tên Vương Khả này dễ lừa gạt như vậy sao? Ta vừa dọa một câu nếu còn không đi ra sẽ giết toàn bộ tất cả mọi người trong khuôn viên sản nghiệp Thần Vương số một, Vương Khả đã tự mình đi ra rồi hả?
Ma Tam hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Vương Khả đi ra rồi à? Ha ha ha ha, lần này để ta xem ngươi trốn đi đâu!
Ma Nhị cũng nói một cách hớn hở.
Thiện Hoàng ở phía xa kia cũng chợt biến sắc.
- Vương Khả, sao ngươi lại đi ra chứ? Từ bao giờ mà ngươi trở nên dũng cảm như vậy hả? Thà chết để bảo vệ người khác hả?
Chuyện này, chuyện này không hợp lý!
Trong lúc nói chuyện, Thiện Hoàng lập tức nhào tới, bay thẳng tới chỗ Hoàng Giác đang vô cùng mông lung kia.
Bùm!
Đáng tiếc là, Ma Nhị đứng đó gần hơn, một phát đã tứm được Hoàng Giác.
- Bắt được rồi, ha ha ha ha, thì ra bắt Vương Khả lại đơn giản như thết Ma Nhị cười to nói.
- Thả Vương Khả ra!
Thiện Hoàng hét lớn một tiếng.
Am! Ma Tam trở tay, đánh lại một chưởng về phía Thiện Hoàng, ngay lập tức, cú va chạm khiến cho cả người của Thiện Hoàng dừng lại.
- Nếu như đã bắt được Vương Khả rồi, vậy thì chúng ta đi thôi!
Ma Nhị hô to.
Bùm!
Trong nháy mắt, Ma Nhị và Ma Tam đã lướt nhanh về phía xa xa kia.
- Đứng lại!
Thiện Hoàng cũng hét lớn một tiếng, đuổi theo tới đó.
- Không hay rồi, Vương Khả bị bắt đi rồi!
Sắc Dục Thiên cả kinh kêu lên.
- Sao Vương Khả lại bị bắt đi rồi? Lẽ nào, trước đây ta đã nhìn lâm Vương Khả rồi hả? Vương Khả là người có tỉnh thần dũng cảm hi sinh sao? Hắn thà hi sinh bản thân mình, cũng muốn cứu vớt mọi người ư?
Tây Môn Thuận Thủy đang vội vàng bay tới cũng trố mắt nói với vẻ không thể tin nổi.
Đúng lúc này, một thân ảnh bay ra từ trong khu rừng bên cạnh, đây không phải là Vương Khả thì còn là ai nữa?
- Vừa rồi có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên hai tiên nhân kia cùng với Thiện Hoàng lại bay đi mất thế? Vương Khả hỏi với vẻ mặt tò mò.
Xoet!
Tây Môn Thuận Thủy, Sắc Dục Thiên và đám người thúc giục Như Ý Tam Bảo cách đó không xa cùng m quay đầu lại nhìn.
- Vương Khả, sao ngươi lại ở đây?
Sắc Dục Thiên cả kinh kêu lên.
- Ta vốn dĩ vẫn ở đây mà, vừa rồi tên Ma Nhị kia xảy ra chuyện gì vậy? Hắn bắt được ai mà chạy đi một cách vui vẻ như vậy?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Lão sư, người bị bắt lúc nãy không phải là ngươi sao?
Tây Môn Tĩnh cũng mở to mắt ngạc nhiên hô lên.
- Ta ư? Không phải ta đang ở đây sao? Hơn nữa, ta mặc y phục màu trắng, còn cái người bị bắt đi kia mặc trang phục màu đen, ngươi không nhìn ra hả?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Thế nhưng, thế nhưng rõ rang người chúng ta nhìn thấy là ngươi mà!
Sắc Dục Thiên trợn mắt nói.
- Đầu các ngươi đầu bị hỏng hết rồi à, không phải ta đang đứng ở đây sao?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Lễ nào bọn ta đều hoa mắt ư? Vậy Ma Nhị và Ma Tam đã bắt được người nào mà lại vui vẻ như vậy chứ?
Tây Môn Thuận Thủy thắc mắc.
- Ta làm sao biết được bọn hắn đang vui vẻ vì chuyện gì chứ!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vẻ mặt Thiện Hoàng đây lo lắng!
Mặc dù bản thân không thích Vương Khả, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc để cho Vương Khả chết, nếu như hắn chết rồi, bản thân phải ăn nói với U Nguyệt như thế nào chứ? Trước lúc trở về, U Nguyệt đã dặn đi dặn lại, nhất định phải bảo vệ tốt cho Vương Khả, lúc ấy bản thân đã khit mũi coi thường, đồng thời cũng ghen ty tới mức chỉ muốn trở về ngay lập tức để đập Vương Khả một trận, mẹ kiếp, làm gì có chuyện nhạc phụ bảo vệ nữ tế như vậy chứ? Nhưng hiện tại, mình đang ở ngay bên cạnh, thế mà lại để người khác giết Vương Khả, như vậy bản thân còn không bị U Nguyệt oán hận đến chết sao?
- Đứng lại đó!
Thiện Hoàng hét lớn.
Nhưng biết làm sao được, hai người ở phía xa xa kia là tiên nhân đấy, tốc độ phi hành nhanh hơn rất nhiều so với Thiện Hoàng, lúc này lại dừng ư? Nói đùa gì vậy. Để bắt được Vương Khả mà hai chúng ta đã phải chịu đựng hơn một tháng, lại còn đeo khăn trùm đầu bằng da nhục nhã kia, còn bị thiêu tới mức đầu cháy đen thui, bây giờ ngươi lại nói với ta, bảo ta dừng tay ư? Ngươi thối lắm!